Đường Trọng cũng không hiểu ra sao cả. Chẳng lẽ mình lộ ra điều gì sơ hở? Nhưng mà hắn hoàn toàn dựa theo A Ken, thậm chí ngay cả thói quen bước đi hắn cũng đã giả giống như nữ nhân, hơn nữa lại không mở miệng nói chuyện, thì vấn đề nào làm bị lộ đây? Lưu Minh Uy không trả lời vấn đề của Bạch Tố, mà là như có suy nghĩ gì đánh giá Đường Trọng, nói: - Đường Tâm tiểu thư, cô gần nhất cao không ít a? "-------- " Một khắc này, Đường Trọng thật muốn một quyền đánh qua. Còn tưởng rằng người ta liếc mắt một cái là nhìn thấy, không nghĩ rằng là vấn đề lại là chiều cao. -….. ân Đường Trọng cố ý hắng giọng một cái, trầm thấp lên tiếng. - Trong khi luyện ca thì cuống họng của Đường Tâm bị thương, bác sĩ dặn nàng trong thời gian gần đây không được mở miệng nói chuyện, tránh thương thế tăng thêm. Bạch Tố vội vàng đi tới hỗ trợ giải thích: - Ở lần kiểm tra sức khỏe gần đây thì Đường Tâm lại cao thêm 2cm, hiện tại đã cao 170cm, hơn nữa hôm nay lại mang thêm một đôi giày có đế cao, nên khiến cho nàng có cảm giác cao hơn, đúng không? Đường Trọng cao tới 178cm, mà Đường Tâm chỉ cao 170cm, nhưng mà vì muốn để cho 2 người bọn họ có chiều cao giống nhau thì Bạch Tố đành phải nói dối gần đây Đường Tâm cao thêm 2cm, còn nói nàng mang đôi giày đế cao, dù sao thì đối phương cũng không có biện pháp để kiểm tra. Kỳ thật thì nói như vậy chỉ là nói dối mà thôi, giày của Đường Trọng mang cũng không có đế cao, hắn mang giày này để che dấu chiều cao đi. Vì che dấu thân phận Đường Trọng, Bạch Tố cùng A Ken đúng thật là nhọc lòng. - Nguyên lai là như vậy. Lưu Minh Uy đã hiểu, gật đầu: - Ta nói Đường Tâm tiểu thư vừa từ trên xe bước xuống thì như làm cho người ta một loại cảm giác ngưỡng mộ. Ta nhớ lần trước gặp nàng thì nàng vẫn mang giày cao gót a, 2 cái đầu của chúng ta cũng xấp xỉ nhau. Lần này gặp lại, thì nàng lại cao hơn ta. Không phải không thừa nhận, người trẻ tuổi luôn có thể mang đến kinh hỉ cho người ta. - Lưu Tổng rất hài hước. Bạch Tố khanh khách cười, chủ động giơ ra nói: - Lưu tổng đã chú ý đến chiều cao của Đường Tâm, không biết là có lưu ý đến tạo hình mới của nàng không? - Thấy được. Đã sớm thấy được. Lưu Minh Uy đối với Đường Trọng giơ ngón tay cái lên: - Trước kia đã cảm thấy thật khốc liệt, bây giờ lại càng khốc liệt hơn, nếu không biết đây là Đường Tâm tiểu thư thì ta còn tưởng nàng có một ca ca song sinh nữa. Hai chân Hách Bản run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng càng thêm trắng. Lâm Hồi Âm lặng lẽ tới gần, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng. Hai nàng nhìn nhau, Hách Bản phảng phất từ chỗ Lầm Hồi Âm hấp thu lực lượng, trong lòng cũng không hề kích động. - Lưu Tổng thực hay nói giỡn. Bạch Tố nhẹ nhàng nói: - Chúng đã xác đinh được đường đi sau này của Đường Tâm, nếu phải đi thì cần phải chuẩn bị một ít, lúc này đây, là đặc biệt tìm một nhà thiết kế nổi tiếng để tạo hình cho nàng. Hy vọng sự nghiệp của ban nhạc Hồ Điệp ngày sẽ càng thêm bốc lửa lên. - Ha ha, hình tượng này thật tốt, càng thêm tiếp cận với sản phẩm của chúng ta, nhưng mà thật đáng tiếc, Đường Tâm tiểu thư không thể hát được, hôm nay thật sự là không có may mắn để thưởng thức giọng hát của nàng rồi. - Sau này sẽ có cơ hội. Bạch Tố lại nói. Quản lý phòng thụ trước liền tới đây hội báo, nói đã đến giờ hoạt động, mời chủ tịch Lưu Minh Uy cũng 3 người của nhóm nhạc Hồ Điệp vào. Lúc này có rất nhiều phòng viên sớm đã đứng ở bên ngoài. Ngay khi Lưu Minh Uy cùng nhóm nhạc Hồ Điệp xuất hiện thì trong nháy mắt những tiếng “ Bụp. Bụp” liền vang lên không dứt bên tai, vô số phóng viên liền chụp ảnh, ngày mai, những bức ảnh này sẽ xuất hiện ở các bìa tạp chí, giải trí. - Đường Tâm ----- oa, Đường Tâm rất đẹp trai nga ----- - Lâm Hồi Âm, ta yêu cô Lâm Hồi Âm ----- a a a ------- - Hách Bản ---- Bản Bản, ta yêu cô. Bản Bản ----- - Cô là gió ta là cát, Hồ Điệp bay đến ngàn vạn nhà---- Các fan hâm mộ liền kích động kêu to lên. Kiến thức của Lưu Minh Uy vô cùng rộng rãi, đối mặt với một trận như thế này cũng khong có chút e ngại. Nhóm nhạc Hồ Điệp ở trong giới giải trí cũng có chút danh tiếng cho nên Lâm Hồi Âm cùng Hách Bản với trường hợp như vậy không xa lạ chút nào. Nghề nghiệp chủ yếu của Đường Trọng là học sinh, sau khi được nghỉ vào mới vào trại giam làm phụ đạo viên. Cho nên, hắn là lần đầu tiên trải qua trường hợp lớn như vậy. Ngay từ đầu hắn đã nghiêng mặt để tránh những bóng đèn của các máy chụp ảnh. Đứng ở bên cạnh hắn Lâm Hồi Âm nhích lại gần, nhỏ giọng ở bên lỗ tai hắn nhắc nhở nói: - Chính diện. Đường Trọng lúc này mới nhớ tới, mình là minh tinh. Minh Tinh chính là làm cho người ta xem, làm cho người ta chụp. Ngươi trốn đi tính cái chuyện gì ? Cũng quá không chuyên nghiệp chứ? Vì thế, thân thể của hắn cứng ngắc xoay người, dùng của mình đối mặt với người xem cùng phóng viên. - Đường Tâm, chào cô, Đường Tâm thật đẹp trai a. Đường Trọng nghĩ, bọn hắn vẫn là rất có thưởng thức. - Đường Tâm Đường Tâm, Tâm ngọt như đường. "--------" Nghe được câu như thế thì thiếu chút nữa Đường Trọng ngã nhà xuống đất. Ai lại nghĩ ra được? Rất không văn hóa chứ? Đường Trọng thử mỉm cười, hắn vẫy vẫy tay, đám người liền kêu gào vẫy tay đáp lại, gần như là điên cuồng. Đường Trọng nghĩ, làm minh tinh quả nhiên thật sự dễ dàng. Sau khi chụp xong thì đám phóng viên cùng người hâm mộ liền sang một bên, người chủ trì hoạt động liền mời chủ tịch MIFU Lưu Minh Uy lên bắt đầu. Lưu Minh Uy cảm tạ truyền thông cùng Hồ Điệp đã đến, hơn nữa nói MIFU được cùng hợp tác với Hồ Điệp là vinh hạnh, song hắn cũng tin tưởng có Hồ Điệp gia nhập vào thì thị trưởng của MIFU càng ngày càng được mở rộng. - Cảm ơn Lưu tổng đã đọc. Nữ xinh đẹp chủ trì đi lên trên đài, khẽ cười: - Các vị bằng hữu. Xin mọi người nhiệt liệt vỗ tay giành cho Lâm Hồi Âm tiểu thư. Lâm Hồi Âm tiểu thư sẽ hát ca khúc “ Hồ Điệp”, ca khúc đã làm lên danh tiếng của nhóm nhạc Hồ Điệp, mọi người vỗ tay hoan nghênh. “ Ào..Ào’ Mấy trăm người đồng thời vỗ tay, có trường hợp vẫn là rất kích động . Điều này làm cho Đường Trọng nhớ đến trường hợp ngày cuối khi hắn rời khỏi trại giam thì đám ngục hữu vẫn lưu luyến không rời. Lâm Hồi Âm cầm trong tay microphone đi đến sân khấu, cũng không chào hỏi, chính là cúi đầu trầm mặc đứng. Bởi vậy có thể thấy được nàng thật sự là một người rất lãnh khốc, cũng không cố ý nhắm vào một loại người nào cả. Sau khi phát hiện được điều này thì trong lòng Đường Trọng liền thoải mái hơn. Hắn còn tưởng rằng nữ nhân này đặc biệt chán ghét chính mình nên mới chưa bao giờ cùng mình nói chuyện, thì ra nguyên nhân là nàng đều chán ghét mọi người. Khiến Đường Trọng khó có thể lý giải chính là tập hợp những người lập dị như vậy của Hồ Điệp làm sao có thể lại khiến cho nhiều người hâm mộ như vậy? Một chữ cũng không nói, hai chữ cũng không nói, lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ, Đường Trọng cũng chưa nghe Lâm Hồi Âm nói qua ba chữ hoặc là ba câu. Một người thì lại có tính trẻ con, nói chuyện hỡ một tí là rơi nước mắt, làm việ cũng không theo khuôn phép nào. Trừ muội muội của mình bình thường ra thì hai người này đều là vip trong những người lập dị. Hai nàng làm sao có thể được hâm mộ như thể? Hoặc là nói, các nàng là như thế nào ở trong giới giải trí mà sinh tồn đây? Không có bị người khác ăn tươi nuốt sống thì có thể nói vận khí của các nàng thật sự rất tốt, thật tốt quá. Âm nhạc vang lên, Lâm Hồi Âm nhắm mắt lại say mê lắng nghe, tay tái nhẹ nhàng bắt nhịp. Mái tóc đen mềm mại, dung mạo tinh xảo lãnh tú, mặt trái xoan, cái miệng nhỏ nhắn, vô luân là nàng ở thời đại nào thì chắc chắn nàng cũng sẽ làm một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Người cao gần 170cm, mặc thêm đôi giày cao gót thì nàng cao gần 176cm, thân cao, chân dài, đứng ở trên sân khấu thì dường như giống với một người mẫu quốc tế. - Các nàng là thần tượng trong nhóm nhạc. Đường Trọng nghĩ thầm. Sở dĩ hắn nghĩ như vậy chính là thần tượng chính là một người lớn lên xinh đẹp, hát cũng chỉ là một kỹ xảo mà thôi. - Mưa lớn thấm vào váy áo, Hồ Điệp bị gãy cánh rồi… Làm Lâm Hồi Âm há miệng, Đường Trọng liền biết mình sai lầm rồi. Sai hoàn toàn. Nàng là thần tượng hơn nữa là dựa vào thực lực mình. Nữ nhân này thật lợi hại, giọng hát của nàng giống như là có thể xuyên thấu vào linh hồn người khác, gần như một câu từ thôi lại có thể bắt lấy toàn bộ thần kinh cùng cơ thể người khác. Ngay khi lhd mở mắt ra thì Đường Trọng cảm giác được nàng sinh ra là vì âm nhạc. Một khắc này,toàn bộ người của nàng đều kết hợp với âm nhạc, làm động lòng người. “ Hồ Điệp “ chấm dứt, Đường Trọng vẫn còn say mê, không thể tự kiềm chế được. Thẳng cho đến khi đám người ở dưới điên cuồng gọi to tên của 'Lâm Hồi Âm' thì hắn mới hồi phục tinh thần. Bây giờ thì hắn biết rõ vì sao các nàng lại có thể nổi tiếng, hắn cũng hiểu được vì sao công ty lại có thể đem 3 người quái dị tập hợp lại trở thành một ban nhạc. Có lẽ là tính cách của các nàng có một chút khuyết điểm nhưng mà không thể che giấu đi thiên phú âm nhạc trong người các nàng. Lầm Hồi Âm biểu diễn làm cho hiện trường sôi nổi lên, mọi người đều ồn ào nói Lầm Hồi Âm tiếp tục biểu diễn một ca khúc nữa nhưng bị Lâm Hồi Âm làm mặt lạnh cự tuyệt. Sau đó là kí tên, ba người trong nhóm nhạc Hồ Điệp đi xuống ký, hơn nữa đám fan hâm mộ còn muốn Bản Bản ký lên quần áo, thậm chí là giữa hai quả bánh bao của họ. Đường Trọng đang tự hỏi trước kia phong cách ký tên của Đường Tâm là gì, nhưng đột nhiên hắn cảm giác được có nguy hiểm ở phía sau tiến đến. Có người sờ lên cái mông của hắn. Hắn không nghĩ gì, phản ứng đầu tiên chính là xoay người 180 độ, tung ra một cước. "A ------ " Một tiếng thê lương, thảm thiết vang lên khắp toàn trường, bàn tay heo của nam nhân đã bị một cước của hắn đá bay ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]