Chương trước
Chương sau
- Hồi Âm.

Lưu Vĩ Đông vẻ mặt xấu hổ nhìn nàng.

- Buông Tay.

Lâm Hồi Âm lại quát, không lưu tình chút nào.

Lưu Vĩ Đông trong lòng tức giận, nhịn không được muốn cho nàng một cái tát.

Con ranh này nghĩ mình là ai? Nữ thần?

Dám làm cho mình không có đường lui trước mặt nhiều người, thật sự là chán sống mà.

Nhưng tiếp xúc ánh mắt sắc bén như dao của nàng, hắn vẫn biết điều buông cánh tay của nàng ra.

Bạch Tố lo lắng, nhanh chóng đi lên giải hòa nói:

- Lưu thiếu, ngài cũng biết, Hồi Âm nhà chúng tôi rất không thích cùng người khác tiếp xúc. Tôi nếu nắm tay của cô ấy một tiếng đồng hồ thì cô ấy cũng dễ cho tôi một trận lắm.

- Ha Ha, như vậy có thể chứng minh Hồi Âm tiểu thư giữ mình trong sạch, đây là thói quen tốt.

Lưu Vĩ Đông tìm được cách xuống thang, sắc mặt cũng dễ nhìn không ít.

- Lưu thiếu, anh không có chào Đường Tâm nhà chúng ta sao?

Bạch Tố nói sang chuyện khác, đem Đường Trọng đứng ở phía sau đẩy lên.

- Đường Tâm tiểu thư.

Nam nhân đi đến trước mặt Đường Trọng, cầm tay hắn nói:

- Nói thật tôi không cho rằng cô thích hợp mặc quần áo bình thường, tôi thấy rằng nếu như cô mặc quần áo nữ tính hơn thì sẽ là mĩ nhân có mị lực kinh người. Tôi nghĩ Bạch quản lý hẳn nên để tâm đề nghị của tôi một chút.

- Việc này tôi không làm chủ được.

Bạch Tố ứng phó nói.

- Đường Tâm tiểu thư như thế nào lại không nói gì? Thần sắc thoạt nhìn có vẻ không được tốt lắm.

Lưu Vĩ Đông vẻ mặt nghi hoặc nhìn Đường Trọng.

- Lưu thiếu, Đường Tâm nhà chúng ta gần đây luyện giọng bị tổn thương, chỉ cần muốn nói thì yết hầu lại đau, bác sĩ nói vì để cô chóng hồi phục thì biện pháp tốt nhất chính là phải kiêng nói một thời gian.

Bạch Tố trước tiên đem nguyên nhân Đường Trọng không thể nói giải thích một phen.

- Dây chằng tổn thương?

Lưu Vĩ Đông thân thiết nhìn Đường Trọng.

- Có nghiêm trọng hay không? Tôi quen biết khá nhiều bác sĩ giỏi có danh tiếng trên thế giới, có cần tôi gọi bọn họ tới xem giùm không?

- Không cần.

Bạch Tố cự tuyệt sự ân cần của Lưu Vĩ Đông.

- Cảm ơn ý tốt của Lưu thiếu. Bác sĩ khám cho Đường Tâm đã nói tình trạng không có gì đáng ngại chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian là sẽ không có việc gì cả, chỉ tiếc là trong khoảng thời gian này không được nghe Đường Tâm ca hát.

- Không có việc gì là tốt rồi.

Lưu Vĩ Đông nói:

- Mau vào đi, tôi cùng với mấy vị tuyệt sắc mĩ nữ đứng ở ngoài cửa thế này thật là rất có áp lực, tôi sợ qua hai ba phút nữa thì phóng viên sẽ chạy tới chỗ này mất.

- Nói không chừng bọn chúng sẽ đặt tiêu đề là: “Đã công khai danh tính bạn trai thần bí của Đường Tâm, là người thừa kế tập đoàn MIFU.

Bạch Tố cố ý muốn trêu chọc Đường Trọng một chút, dùng ngữ khí vui đùa nói.

Quả nhiên Đường Trọng nghe được câu này liền muốn lột quần lót của nàng xuống để đánh nát cái mông của nàng.

- Nếu nói như vậy.

Lưu Vĩ Đông nhìn Đường Trọng cười nói:

- Bản thân tôi lại cảm thấy vui mới phải.

Lưu Vĩ Đông là một nhân vật rất khéo léo trong lĩnh vực giao tiếp, làm cho người ta nói chuyện với hắn có cảm giác như được tắm trong gió xuân.

Nếu không phải trong mắt hắn chợt lóe một tia thô bạo rồi biến mất thì Đường Trọng cũng sẽ rất có hảo cảm với hắn.

Được Lưu Vĩ Đông dẫn dắt bọn hắn đi vào chỗ Lưu Minh Uy ở trong “Nữ vương sảnh”

Chứng kiến Bạch Tố cùng mấy người của ban nhạc Hồ Điệp tiến vào, Lưu Minh Uy nhanh chóng đứng dậy nghênh đón, cười vui vẻ cùng bắt tay với Bạch Tố nói:

- Cảm tạ Bạch quản lý đại giá quang lâm. Minh Uy không thể tự mình xuống lầu nghênh đón, mong là tiểu thư không trách.

- Lưu Đổng quá khách khí rồi. Lưu thiếu đứng ở ngoài cửa nghênh đón chúng tôi đã cảm thấy thụ sủng nhược khinh rồi.

Bạch Tố ứng phó trường hợp như vậy thật sự là rất thành thạo.

Lưu Minh Uy lại phân biệt tới bắt tay Lâm Hồi Âm cùng Trương Hách Bản, trong lời nói mang theo ngữ điệu may mắn.

Khi hắn cầm tay Đường Trọng thì cười nói:

- Đường Tâm tiểu thư, sự tình lần trước của chúng tôi thật sự là rất xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới sự việc sẽ diễn ra như vậy, mang đến cho tiểu thư phiền toái lớn như thế làm cho ta cảm thấy phi thường không yên tâm. Hôm nay tôi gọi cho Bạch Kinh Lý nói bất kể như thế nào đều phải mời các tiểu thư tới dùng bữa cơm rau dưa, để tỏ ý xin lỗi.

- Lưu đổng, Đường Tâm còn chưa nói được, ngài cũng đã biết rồi.

Bạch Tố cười nói.

Lưu Minh Uy gật đầu.

- Giọng hát chính là tính mạng thứ hai của người ca sĩ, nhất định phải bảo vệ thật tốt.

Sau khi ngồi xuống, Lưu Minh Uy lại chỉ vào Lưu Vĩ Đông ngồi bên cạnh hắn:

- Các tiểu thư đã gặp được khuyển tử rồi phải không? Nó ở Mĩ học tập, lại ở bên đó làm việc, nói là muốn học tập kinh nghiệm quản lý tiên tiến của các nước phương tây cho nên mấy ngày hôm trước mới trở về nước. Sau này nó sẽ giúp tôi kế nghiệp tập đoàn MIFU, mọi người đều là người trẻ tuổi, sau này sẽ còn nhiều cơ hội hợp tác, lúc đó xin mọi người chiếu cố nhau nhiều hơn.

Lưu Vĩ Đông cũng rất thông minh đứng đậy, giơ chén rượu đỏ lên nói:

- Tôi mời Bạch quản lý cùng ba mĩ nhân xinh đẹp của ban nhạc Hồ Điệp một ly.

Nói xong hắn liền ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Khi đang dùng bữa thì Lưu Minh uy nhận được điện thoại, sau đó liền xin lỗi nói:

- Bạch quản lý, tôi có một người bạn tốt ở phòng bên cạnh, tôi phải qua kính một chén rượu. Vĩ Đông, hãy tạm thay bố tiếp đãi chư vị mĩ nhân, bố đi một lát sẽ quay lại.

Bạch Tố cùng với Lâm Hồi Ân, Trương Hách Bản cùng với Đường Trọng đều đứng lên tiễn, Bạch Tố nói:

- Lưu đổng quá khách khí, ngài mau đi đi, có Vĩ Đông ở đây tiếp đãi chúng tôi được rồi.

Lưu Minh Uy vừa đi thì Lưu Vĩ Đông giống như được giải thoát, thân thể thả lỏng hơn rất nhiều, người cũng trở nên thoải mái hơn.

Hắn không ngừng cùng với bọn Đường Trọng uống rượu, còn nói một chút chuyện khôi hài nữa.

- Bạch Kinh Lý.

Lưu Vĩ Đông uống vài chén rượu cũng có vài phần cảm giác say, nói:

- Cô không biết, tôi đối với Lâm Hồi Âm tiểu thư vừa gặp qua đã có tình cảm. Đáng tiếc cô ấy quá lạnh nhạt, tôi vài lần mời cô ấy ăn cơm đều là bị nàng cự tuyệt. Tôi tặng quà cho cô ấy đều bị trả lại tất cả.

Bạch Tố liếc mắt nhìn Lâm Hồi Âm một cái cười nói:

- Lưu thiếu, chuyện này tôi muốn nhưng cũng không giúp được. Tôi chỉ là người đại diện cho các cô ấy, cũng không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm riêng. Tôi cũng hy vọng các cô ấy có thể tìm được một nơi tốt để nương tựa. Anh có thể có được trái tim của các cô ấy hay không chỉ có thể dựa vào khả năng của anh. Quan điểm của tôi là không ủng hộ cũng không phản đối.

Người đại diện đương nhiên không hy vọng nghệ sĩ của mình vội vàng yêu đương rồi sống chết kết hôn vì chuyện này sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ trước mắt của các nàng, chỉ là với người ngoài thì nàng nhất định phải nói như vậy.

- Vậy là tốt rồi.

Lưu Vĩ Đông thỏa mãn gật đầu.

- Hai tháng trước, sinh nhật Hồi Âm tôi có nhờ người tặng cho cô ấy một cái vòng tay, cuối cùng thì cô ấy cũng không có trả lại.

- Trả lại rồi.

Lâm Hồi Âm nói.

- Trả lại rồi?

Lưu Vĩ Đông nhìn Lâm Hồi Âm.

- Trả lại cho ai rồi?

- Lý Lộ.

Lâm Hồi Âm nói.

Lý Lộ cũng là một tiểu minh tinh, cùng với ba thành viên của ban nhạc Hồ Điệp rất quen thuộc.

Nàng được Lưu Vĩ Đông nhờ vào hôm sinh nhật Lâm Hồi Âm giúp hắn tặng cho Lâm Hồi Âm một đôi vòng ngọc xa xỉ.

Lâm Hồi Âm cũng không có nhận mà nhờ Lý Lộ mang trả lại.

Không nghĩ tới là Lưu Vĩ Đông cho đến bây giờ vẫn không nhận lại được cái vòng.

Lưu Vĩ Đông sắc mặt khó chịu cực kỳ, lúc này lấy ra điện thoại, bấm số của Lý Lộ hỏi:

- Quà của tôi có phải là không tặng được? Cái gì? Không có thời gian đem về cho tôi? Cô có phải là bị bệnh không? Không có thời gian cô cũng không biết gọi cho tôi một tiếng à? Ngu ngốc.

Cúp điện thoại, Lưu Vĩ Đông nhìn Lâm Hồi Âm nói:

- Tôi còn tưởng là em nhận, trong lòng luôn luôn mừng thầm, không ngờ lại bị Hồi Âm tiểu thư cự tuyệt một lần nữa, hôm nay trước mặt đông đủ mọi người tôi muốn hỏi Hồi Âm tiểu thư một câu: Tôi phải làm những gì thì em mới có thể nhận lấy tâm ý của tôi?

Khuôn mặt Lâm Hồi Âm lạnh lẽo, hiển nhiên không có một chút hứng thú trả lời vấn đề này.

Những nam nhân này đều nhàm chán như vậy sao?

- Vì cái gì?

Lưu Vĩ Đông sắc mặt trở nên khó nhìn thấp giọng quát.

- Lưu thiếu. Hồi Âm hôm nay uống hơi nhiều rượu, đợi cho cô ấy thanh tỉnh lại, hai người nói chuyện chẳng phải tốt hơn sao?

Bạch Tố lại một lần nữa đánh trống lảng. Hôm nay người duy nhất không uống rượu chính là Lâm Hồi Âm, bố con họ Lưu, Trương Hách Bản cùng với Đường Trọng còn có ít nhiều ý tứ uống một chút. Lâm Hồi Âm không uống chính là không uống, vô luận bất kì người nào nói cái gì nàng chính là không uống rượu.

- Câm miệng.

Lưu Vĩ Đông quát Bạch Tố:

- Cô là cái quái gì? Người ta gọi cô một tiếng là quản lý thì cô tưởng cô đã là một đại nhân vật rồi sao? Chẳng phải chỉ là một đứa trẻ con trong giới giải trí thôi sao?

- Lưu Vĩ Đông! Anh thật quá đáng.

Bạch Tố giận dữ chỉ vào Lưu Vĩ Đông mắng:

- Anh nhất định phải xin lỗi tôi.

- Xin lỗi? Nằm mơ.

Bị Lâm Hồi Âm cự tuyệt, Lưu Vĩ Đông cũng hoàn toàn xé toang da mặt.

Hắn đi đến bên cạnh Lâm Hồi Âm ngồi xuống, đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào nàng nói:

- Vì sao lại cự tuyệt tôi? Vì thân thế của tôi thấp kém hay sao?

- Hoặc là chúng ta đổi một phương thức giao dịch khác.

Hắn vẻ mặt cười lạnh nói:

- Cô nói giá đi! Bao nhiêu tiền một đêm?

Phụp.

Lâm Hồi Âm cầm ly rượu đỏ lên hất thẳng vào mặt Lưu Vĩ Đông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.