“Phù Phù Phù”
Đường Trọng vẫn thở, hắn chạy quanh trong sân thể dục.
Cùng ban ngày có chút bất đồng, sáng sớm trong sân thể dục vô cùng yên tĩnh, giống như là những em bé mới sinh ra vậy, vô cùng im lặng.
Làm cho người ta sợ khi bước chân mạnh sẽ đánh thức mộng đẹp của nó.
Khi Đường Trọng bắt đầu chạy vòng thứ 3 thì ở phía sau truyền đến từng tiếng bước chân.
Không cần quay đầu lại chỉ cần nghe tiếng bước chân này thì Đường Trọng biết được chủ nhân có nó là ai.
Nàng lại tới nữa!
Quả nhiên, nàng dùng một tốc độ nhanh chạy đến trước Đường Trọng, sau khi qua mặt thì nàng dần dần chạy chậm lại.
Khoảng cách giữa hai người vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Đường Trọng cười cười, không thèm để ý.
Tiêu Nam Tâm là một nữ hài tử độc lập, nàng thừa dịp kỳ nghỉ đã xách ba lô đi khắp nơi trong cả nước.
Nàng đi lên rất nhiều ngọn núi cao, cũng nhìn thấy nhiều khe núi sông lớn.
- Ta nhìn thấy. Ta chinh phục.
Nàng thích những câu này của một vị tướng quân.
Cũng bởi vì sức khỏe của nàng vô cùng bền bỉ cho nên mỗi ngày đúng 6h sáng thì nàng liền rời giường để chạy bộ, đánh quyền.
Nguyên bản nàng cho rằng mình là người rời giường sớm nhất, sân thể dục nhất định không có một bóng người.
Nhưng nàng không nghĩ tới, ngày đầu tiên xuất quân lại thấy có người con sớm hơn nữa, hơn nữa nhìn bộ dáng tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2018129/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.