- Nhanh nhanh nhanh! Bốn chai trà xanh lạnh. - Hoa Minh gõ quầy, gọi nhân viên siêu thị sân trường nhanh chóng mang đồ uống đến cho hắn. Bởi vì tủ lạnh ở đằng sau quầy thu ngân, họ không có cách nào tự lấy đồ uống.
- Không cần đồ uống lạnh. - Đường Trọng ngăn cản:
- Cho bốn chai nước khoáng thường là được.
Lúc nói chuyện, hắn đã móc bốn đồng tiền đặt trên bàn, sau đó lại giải thích cho Hoa Minh:
- Vừa mới đứng dưới ánh nắng chang chang như thế, nhiệt độ thân thể đã lên cao, tốt nhất không nên uống đồ uống như thế, có tổn thương vô cùng lớn với thân thể người đấy.
- Hắc. Trước kia tao thường xuyên làm như vậy, mỗi lần đá bóng xong đều uống một chai trà xanh lạnh hoặc là Vương lão cát mới đã nghiền. - Mặc dù nói như thế nhưng Hoa Minh vẫn nhận lấy nước khoáng do người phục vụ đưa đến, mở nắp bình tu ừng ực vào trong họng.
Đường Trọng không nói thêm gì nữa, nhận lấy nước khoáng, mở nắp bình, há miệng ra uống.
Mặt trời hôm nay quá nóng, ngay cả Đường Trọng cũng bị phơi đến choáng váng đầu óc.
Hắn biết thể lực của mình, ngay cả hắn cũng cảm thấy tiếp tục như vậy thì thân thể sẽ gục mất, học sinh khác chắc cũng chẳng chịu nổi. Ví dụ như Lý Ngọc, cho tới bây giờ cũng không có cách nào nói chuyện bình thường, chỉ biết há to mồm uống nước, uống nhanh quá đến mức sặc chảy cả nước mắt.
Cũng chính bởi vì nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2018107/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.