Có cuộc chia lìa trước đó, những sinh viên trẻ trung này càng thêm hiểu được sự quý trọng.
Trước kia, mỗi lần quân huấn kết thúc, tất cả đều cảm thấy oải hết cả người, mắng to giáo quan tàn nhẫn nghiêm khắc.
Hiện tại, trong thân thể mọi người, sức lực đều cứ như dùng mãi không hết. Không cần giáo quan nói gì, tự bọn họ đã đề cao yêu cầu bản thân lên nhiều.
Tiến tới đệ nhất.
Đây là khẩu hiệu mới của bọn họ.
Mỗi ngày, sau khi quân huấn kết thúc, sau khi hát bài ca trước khi ăn cơm, bốn thằng bạn phòng 307 lại cùng ngồi ở phòng ăn số hai.
- Đúng là có hi vọng a. - Lương Đào thở dài nói:
- Không ngờ giáo quan Lý lại quay về. Chứng minh lãnh đạo quân đội này cũng rất hiểu lòng người nha, biết được quần chúng chúng ta muốn gì.
- Kinh hỉ ngoài ý muốn. - Lý Ngọc cũng nói.
- Hắc, thật ra thì tao cũng phải nói cho chúng mày biết, là tao gọi điện cho thủ trưởng binh chủng đó. Tao nói là Tiểu Vệ à, đồng chí Lý Thiết Thụ này là người tốt bụng, chúng tôi đều thích. Thôi thì lưu gã lại đê. Cho nên, giáo quan Lý mới ở lại. - Hoa Minh một bên ăn cánh gà liên tục, một bên "ba hoa" nói khoác.
Lương Đào cười to:
- Thế sao mày không dứt khoát bảo hắn phái mỹ nữ giáo quan cho chúng ta?
Hoa Minh ngẩn người nói:
- Đúng thế, sao tao lại không nghĩ tới chứ?
Bởi vì Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2018101/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.