Cúp điện thoại, Đường Trọng đứng nguyên tại chỗ, trầm mặc không nói.
Có chút mừng thầm, nhưng càng nhiều sự đau thương từ xương tủy.
Có nhiều thứ, phá rồi khó mà khôi phục lại được, ví dụ như gương. Có nhiều thứ, qua rồi sẽ thấy khó mà đền bù được, ví dụ như tình cảm.
- Đền bù? - Đường Trọng nở nụ cười lành lạnh:
- Có thể, hay là mình đã suy nghĩ nhiều rồi?
Trong lúc đó, tâm tình Đường Trọng hơi xấu.
Phía trước chính là hồ Minh Lý, hắn rất muốn tới giữa hồ ngồi một chút.
Bốn bề bị nước bao quanh, một chỗ giữa hồ, có lẽ cái cảm giác đơn độc bị ngăn cách thế này có thể giúp hắn được nghỉ ngơi và an dưỡng trong chốc lát.
Ở nhà giam Hận Sơn, lúc tâm tình của hắn không tốt hoặc là đánh nhau thua, hắn thường lên trên Hận sơn ngồi một chút. Cái hoàn cảnh yên tĩnh thế này làm cho hắn nghĩ rất nhiều chuyện, cũng giúp hắn hiểu được nhiều đạo lý.
Không nghĩ tới, trong đình của hồ Minh Lý còn có người.
- Tô San? - Tâm tư Đường Trọng không khỏi rục rịch.
Hắn thừa nhận, hắn có hảo cảm với cô bé này. Không có tiếp xúc, chỉ vẻn vẹn nhìn một cái đã cảm thấy nàng rất tốt đẹp rồi.
Đường Trọng vốn cho đây là vừa thấy đã yêu, sau đó lại phát hiện Hoa Minh và Lương Đào đều có cảm thụ giống như mình, thế là hắn biết đây là bệnh chung của đàn ông háo sắc.
Nhưng mà, điều đó không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2018095/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.