Cả lớp im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều ngây dại nhìn Tiêu Nam Tâm đang chậm rãi nói. Tất cả đều có cảm giác thật tức cười, hơn nữa lại kích thích một cách quái dị.
Dám bảo giáo viên im miệng, sinh viên như thế chẳng phải động vật quý hiếm sao?
- Cho đến bây giờ, thứ tôi theo đuổi không chỉ là chiếc Audi này, mà là bằng chứng cho mười năm cuộc sống của tôi... - Tiêu Nam Tâm bất chợt dừng lại, rốt cục nàng cũng ý thức được mình vừa làm cái gì.
Nàng ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Trương Cao Viễn trên bục giảng, cũng không nói nên lời nữa.
- Tiếp tục đi. - Trương Cao Viễn cười nói.
- Thưa thầy. Em... em không biết là thầy. - Tiêu Nam Tâm lúng túng xin lỗi. Làn da màu lúa mạch đã biến thành màu đỏ. Cô gái vừa rồi còn mạnh vẽ vô song, tài hùng biện vang dội thiên hạ đã biến thành một cô gái ngượng ngùng:
- Xin lỗi thầy, em quá thất lễ. Em chỉ muốn biểu đạt đầy đủ quan điểm của mình, không muốn bị người khác cắt đứt.
- Ừ, tôi hiểu. Vì thế tôi cho em tiếp tục. - Trương Cao Viễn cười nói.
Lúc vừa mới nghe nàng nói "Ông im đi đã" với mình, phản ứng đầu tiên của Trương Cao Viễn là tức giận. Tức giận một trăm phần nghìn, à nhầm, một nghìn phần trăm.
Hắn là giáo viên, hắn đứng trên bục giảng để giảng kiến thức. Cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn hét "câm miệng" với sinh viên, sinh viên nào dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2018056/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.