🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

- Đường Trọng sao có thể giết người chứ? Anh ấy mới là sinh viên thôi mà. - Lạc Hoan kinh sợ nói. Đối với mấy cô bé màu mè mất thì giờ này mà nói, giết người là một chuyện qua xa vời, chỉ xuất hiện trong TV, chiếu bóng hay tiểu thuyết mà các nàng mua mà thôi. Làm sao mà ngờ được, bây giờ chuyện đó thật sự xảy ra bên cạnh mình.



- Mình cũng không tin. - Thành Bội phụ họa:



- Đường Trọng tốt như vậy, sao lại giết người được?



Trong ý thức của các nàng, giết người là người xấu, Đường Trọng là người tốt, cho nên không thể nào giết người.



Hà Na ôm lấy bả vai Lạc Hoan và Thành Bội, nhìn Lương Đào hỏi:



- Bọn anh rốt cuộc có hỏi anh ấy hay không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



- Bọn họ sao mà cho bọn tôi nói những điều đó chứ? - Lương Đào âm trầm nói:



- Chúng ta không phải người giám hộ của nó, cũng không phải thầy cô giáo gì. Có thể bọn họ đã gọi điện cho phía trường học rồi chăng?



- Hả? Thế không phải Đường Trọng xong rồi sao? - Lạc Hoan nói:



- Nếu như gọi điện về trường, không phải là cả trường đều biết hay sao?



- Nghĩ biện pháp cứu người ra trước đã. - Lương Đào nói:



- Ai có thể quan tâm đến chuyện trường có biết hay không chứ?



Hoa Minh đứng ở gần đường sắt trong nhà ga, hút thuốc hết điếu này đến điếu khác.



Một lúc lâu sau, hắn ném đầu mẩu thuốc lá

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2018027/chuong-96.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Hỏa Bạo Thiên Vương
Chương 96: Tôi không nhận ra!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.