Đợi Đường Trọng gọi điện báo cảnh sát xong, Bạch Tố hoài nghi hỏi:
- Cảnh sát sẽ tới sao? Bọn họ dám mở sòng bạc ở nơi này, khẳng định cũng đã đặt quan hệ các nơi rồi...
- Đến chứ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Bọn họ mở sòng bạc trong nhà hàng, hoàn cảnh kém, quy mô cũng không lớn chứng tỏ là bọn họ không đủ tài chính là chỗ dựa. Nếu như bọn họ có chỗ dựa lợi hại thì nhất định sẽ mở sòng bạc tại hẳn trong khách sạn năm sao, cũng không cần che che đậy đậy làm gì, hình như lúc nào cũng phải đề phòng có cảnh sát xông vào lục soát vậy.
- Hơn nữa tôi nếu chỉ báo đánh bạc thì bọn họ có thể không coi trọng. Nhưng tôi lại báo là sử dụng vũ khí và buôn bán thuốc phiện, rửa tiền đen... Dù là lãnh đạo cảnh sát nào nghe thấy báo cáo như vậy cũng đều coi trọng cả.
- Buôn thuốc phiện, rửa tiền đen là cậu chụp mũ bọn họ à?
Ánh mắt Bạch Tố sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Trọng. Cô biết người này luôn nghĩ tới cách phá người khác, cũng không ngại sử dụng chút thủ đoạn nhỏ đối với người mà mình không thích.
- Giả giả thật thật, ai có thể nói rõ ràng được chứ?
Đường Trọng cũng không phủ nhận.
- Nếu giờ chỉ báo là tụ tập đánh bạc và sử dụng súng phi pháp mà bọn họ đã đồng ý đưa cảnh sát tới thì tôi cũng chẳng cần làm việc thừa thãi làm gì.
Hắn quét mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2018007/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.