Hai bên đường đá trồng toàn ngô đồng. Ngô đồng rụng lá, khiến cho mặt đất như được trải lên một tầng thảm dày đặc.
Phong cảnh hoàn mỹ. Chẳng mấy khi có thể chậm bước trên con đường đầy lá ngô đồng rụng như thế này. Chỉ một bước chân nhẹ có thể làm cho lá rụng vỡ tan.
Không biết từ chỗ nào truyền đến một mùi thơm ngát, là hương vị hoa quế.
Mùi hoa quế tháng mười, lúc này đã sau thu.
Công Tôn Tiễn đút hai tay ở túi quần, bước từng bước chắc chắn, tự nhiên hỏi:
- Nó là ai?
- Đường Trọng.
- Dám khiêu chiến với con chó điên như mày mà còn không bị cắn chết, nó có địa vị gì?
Công Tôn Tiễn hỏi.
Du Mục nhíu mày, sau đó lập tức giãn ra.
Hắn biết rõ thằng này cố ý nói những lời này để kích thích mình.
Bọn họ ở trong cái vòng luẩn quẩn này. Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy tình hữu nghị trong đó vô cùng mỏng manh, cũng có người còn không thừa nhận có thứ như vậy tồn tại, người khác sẽ cho rằng ngươi là đồ ngu ngốc.
Việc gì phải biểu hiện ra bản thân không vui để làm trò cười cho kẻ khác?
- Khinh địch thôi.
Du Mục nói:
- Trước kia tao không coi nó vào đâu, mặc dù nói là muốn đánh gãy một chân nó nhưng cũng chưa từng để chuyện này trong lòng. Lần trước nó xảy ra chuyện phải tiến vào cục cảnh sát, tao đã để cho người phía dưới xử lý chuyện này rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2018001/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.