Yêu tinh này chính là dì nhỏ của mình sao?
Đường Trọng rất muốn học Tôn Hầu Tử trong Tây Du Ký vác gậy nện xuống, hô to:
- Yêu tinh, mau mau hiện nguyên hình.
- Cô ta không phải kẻ lừa đảo.
Đường Trọng thầm nghĩ. Nếu cô ta mà là kẻ lừa đảo thì làm sao có được số điện thoại của Đường Tâm chứ? Làm sao biết sự tồn tại của mình? Mà làm sao lại biết di động của Đường Tâm ở trong tay mình? Mặc dù trong cô tôi cũng giống kẻ lừa đảo thật.
- Có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không?
Khương Khả Khanh cười ôn hòa, hình tượng đoan trang, so với biểu hiện vừa nãy đúng là hai người khác nhau.
- Cô nói nhiều thế không mệt à?
Đường Trọng hỏi.
- Gì?
Cái miệng nhỏ nhắn của Khương Khả Khanh nhếch lên, đôi môi mới tô son lóe sáng ướt át, giống như vừa bị người ta hôn liền vài cái vậy.
- Tôi cũng thấy rồi.
Đường Trọng hỏi.
- Tôi đi tới cổng trường sớm hơn cô tưởng một lúc đấy.
Vẻ mặt Khương Khả Khanh ngẩn ra, sau đó cười khanh khách nói.
- Chỉ là không cẩn thẩn liếc mắt với hắn một cái thôi, không ngờ hắn lại dám tới gần, còn giơ tay muốn vuốt má tôi. Thật sự là không biết giới hạn gì cả.
...
Đường Trọng nghĩ. Không có giới hạn là cô chứ? Cô đi quyến rũ người khác, tự dưng đi liếc mắt đưa tình với đàn ông, tất nhiên người ta cũng không muốn bỏ qua cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017996/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.