Đường Trọng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve màu tím sậm trên móng chân Bạch Tố, vừa cười vừa nói:
- Cô vẫn là con gái.
- Cậu.
Bạch Tố dùng sức thu chân lại, sau đó hai chân đan vòng trên ghế sa lon, cô nói:
- Vì sao cậu nói như vậy?
- Lúc ta cầm chân cô, ngay lập tức thân thể của cô căng ra.
Đường Trọng lưu luyến nhìn đôi chân nhỏ đã được nàng giấu đi, hắn giải thích:
- Đây không phải thân thể mẫn cảm mà là tâm lý cùng sinh lý khẩn trương. Nếu cô không phải con gái thì cô chỉ biết cảm giác mẫn cảm mà sẽ không cảm giác được khẩn trương.
- Điều này có thể chứng minh cái gì?
Bạch Tố cười.
- Nói không chừng là tôi cố ý đóng kịch trước mặt cậu đấy.
- Cố ý đóng kịch ra để cho tôi xem sao?
Đường Trọng bắt lấy lời của nàng, hăng hái nói:
- Vì cái gì cô muốn tôi chứng minh cô vẫn là con gái?
- Tôi chỉ ví dụ thôi.
Bạch Tố cầm một cái gối ôm trên ghế sô pha ném tới đầu Đường Trọng đầu.
- Ai muốn cậu chứng minh?
Đường Trọng cười cười, hắn nói:
- Còn cả xương chậu của cô nữa. Nếu là người phụ nữ đã từng quan hệ, hoặc là người phụ nữ thường xuyên cùng quan hệ với người khác, xương chậu của cô ta hoặc nhiều hoặc ít sẽ biến hình. Còn nữa, vừa rồi cô gác hai chân lên trên bàn trà, hai chân thon dài thẳng tắp, tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017989/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.