Cơ Uy Liêm không ngờ mình mới chỉ hỏi một câu mà đã làm Tiêu Tử Âm khóc. Trong lòng hắn vô cùng tức giận, lo lắng người khác sẽ nghĩ hai người bọn hắn có bí mật gì đó mà không thể cho ai biết. Nhưng bề ngoài hắn vẫn mang vẻ tình nhân đại chúng, vui vẻ, ôn nhu hỏi:
- Khóc gì vậy? Ai bắt nạt Tử Âm thế? Anh sẽ đi bắt nạt lại cho em.
Trong lúc nói chuyện, hắn còn ân cần lấy một chiếc khăn tay từ trong túi rồi đưa tới.
Tiêu Tử Âm nhận lấy khăn tay rồi lau đi nước mắt trên khóe mắt, miễn cường cười nói:
- Không có việc gì cả. Chỉ là vừa rồi không cẩn thận chọc vào mắt, anh hỏi làm em thấy uất ức thôi.
Cô thật sự không muốn kể lại chuyện mình bị sỉ nhục vừa rồi. Bởi vì như vậy chỉ càng khiến người ta coi thường hơn thôi.
Tên họ Tiền mập mạp kia dùng ngữ khí chỉ huy để nói chuyện với mình, giống như biến mình thành “công chúa” theo phục vụ tận phòng vậy. Mình rõ là công chúa, chỉ không phải là dạng này thôi.
- Hắc, thật đúng là tự mình làm khổ mình mà.
Cơ Uy Liêm vừa cười vừa nói:
- Không có chuyện gì là tốt rồi. Mau vào đi. Hôm nay là sinh nhật Ý Hàn, phải thật vui vẻ đấy.
Tiêu Tử Tâm khẽ gật đầu, nhìn thấy trong tay Cơ Uy Liêm đang cầm đầy hoa sao thì nói:
- Sao Cơ đại thiếu gia đại thiếu gia lại mua thứ này? Hoa hồng và Tulip cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017983/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.