Cô vừa khóc vừa thè lưỡi liếm kem. Kem và mưa quấn cùng một chỗ, trong vị kem ngọt lịm kia còn có mùi vị của bùn đất.
Sau đó cô điên cuồng chạy ra phía ngoài, giống như là đang tìm kiếm sự tươi đẹp mà mình đã mất vậy.
Mái tóc dài của cô xõa ra, đón gió tung bay. Vạt váy thuận gió bay lên giống như là hình ảnh Nhiếp Tiểu Thiến và Ninh Thái Thần chia lìa trong Thiện Nữ U Hồn.
Dứt khoát, thê lương, tim như bị đao cắt.
Cô đi đôi giày màu trắng còn giữ lại chút hơi ấm của Đường Trọng mà chạy qua con đường tình yêu nho nhỏ, chạy qua Minh Lý Hồ, chạy qua Tẩy Mặc Trì, chạy qua pho tượng Tô Thức, chạy ra cửa lớn của trường học.
Cô chạy vọt sang ven đường. Một chiếc xe taxi “Kịch…” một tiếng rồi dừng lại trước người cô.
Người lái xe vốn dĩ định mắng cô là “Đi đường không có mắt à? Cứ xông nhanh như vậy lỡ may bị đâm thì sao?”, nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ có khuôn mặt nhỏ nhắn và con mắt đỏ hồng sưng húp đang khóc đến hoa lê dưới mưa, trong lòng ông không khỏi mềm lại, đành nói:
- Ôi… cháu gái à, cháu làm sao vậy? Đã trễ vậy rồi, cháu muốn đi đâu chứ?
Thu Ý Hàn kéo cửa xe phía sau ra rồi ngồi vào, vừa khóc vừa nói:
- Bác ơi, đưa cháu đến Bích Hải Lam Thiên.
- Ôi, chỗ cư xá cao cấp đấy à, cũng không gần đâu.
Người lái xe taxi nói một câu nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017973/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.