- Là tao.
Lý Ngọc nói rất nhỏ, tiếng nói luôn chứa một chút ngại ngùng truyền tới.
- Lý Ngọc sao?
Đường Trọng cũng không lập tức trầm tĩnh lại, hỏi:
- Sao mày còn không đi ngủ?
Đã có thời gian thích ứng trong chốc lát, rốt cuộc con mắt của Đường Trọng có thể nhìn rõ tình huống trong phòng.
- Tao đang chơi trò chơi.
Lý Ngọc đáp trả nói.
- Bị cúp điện.
Đường Trọng không biết là “ bị cúp điện’ với chuyện hắn ngồi ở bên cạnh mình có liên hệ gì. Đường Trọng nói:
- Trong phòng ngủ có nước không?
- Có.
Lý Ngọc đưa một cái ly tới..
Đường Trọng tiếp nhận rồi xem xét, dĩ nhiên là ly của mình, hơn nữa nước sôi trong ly hơi nóng, hiển nhiên Lý Ngọc cũng không phải lấy từ lâu rồi.
Đường Trọng ngẩng đầu nhìn Lý Ngọc, kinh ngạc hỏi:
- Mày biết tao sẽ tỉnh à?
- Tao nghĩ mày sẽ tỉnh sớm thôi.
Lý Ngọc cúi đầu cười.
- Mày vẫn luôn rất cảnh giác. Tao đã cho rằng tao vừa ngồi ở bên cạnh mày thì ngay lập tức mày sẽ tỉnh lại.
Đường Trọng thất kinh.
Mình bình thường đã rất chú ý, bởi vì trong nội tâm cất giấu nhiều bí mật như vậy, lại được nuôi dưỡng ở trong tù nên tạo thành ý thức phản ứng tại thời khắc nguy cơ, khiến hắn khi sinh hoạt luôn luôn tự giác phòng bị. Không ngờ những chi tiết nhỏ này lại để cho Lý Ngọc sinh ra hoài nghi.
Ngay tại ngày đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017970/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.