Đường Trọng vừa mở cửa xe ra, Trương Hách Bản liền kích động lao tới, nói:
- Đường Trọng, anh quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi. Tôi phát hiện ra tôi càng ngày càng thích anh rồi. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
- Tôi biết rõ sớm muộn sẽ có một ngày như vậy.
Đường Trọng nói, sau đó leo lên ghế điều khiển, thuần thục khởi động chiếc xe, đi theo con đường đúng, chuẩn bị trở về khách sạn.
Trải qua một loạt trì hoãn này, hiện giờ đã là hai giờ sáng rồi.
Bên ngoài trời đông giá rét, ít người lui tới. May mà trong xe có điều hòa, nếu không thì mấy người bọn họ không đông thành băng là không xong rồi.
Bạch Tố nhìn Đường Trọng như nhìn người ngoài hành tinh, nói:
- Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?
- Đi thôi.
Đường Trọng trầm giọng nói, hết sức chăm chú lái xe.
- Mặc kệ sự sống chết của hắn sao??
Bạch Tố nói. Bọn họ vừa mới đi qua cầu qua Hà Bắc, dưới cầu là đồng ruộng dốc nói. Cao như vậy mà ném người xuống thì ngã chết còn gì.
- Có người sẽ lo.
Đường Trọng nói. Bọn họ có thể phái người tới thì sao có thể không rình rập chứ? Chuyện thu thập tàn cuộc này mới là điểm mạnh của bọn họ. Dù sao thì bọn họ cũng là địa đầu xà tại Yến Kinh này. Mình là người bị hại cơ mà, lại còn phải báo động hộ bọn họ hay sao?
Trương Hách Bản cảm xúc dâng tràn, khoa tay múa chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017842/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.