Bạch Tố cẩn thận dùng bông tẩm cồn lau vết thương trên cánh tay Đường Trọng, sau đó đổ thuốc vào trên vết thương đang chảy máy, thấy cơ thể Đường Trọng trong nháy mắt căng ra, cô đau lòng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải chỉ đi ăn một bữa cơm thôi sao? Sao lại bị thương nghiêm trọng thế này?
- Trên đường trở về gặp sát thủ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- May mắn giữ được một mạng.
- Sát thủ sao?
Bạch Tố kinh hãi kêu. Mặc dù mọi người cũng thường xuyên nghe nói tới nghề nghiệp này nhưng đều cảm thấy nó xa xôi phi thường.
- Sao lại có sát thủ chứ? Là ai phái tới?
- Có khả năng là kẻ địch của tôi.
Đường Trọng cười cười nói.
- Cũng có khả năng... Là thân nhân của tôi.
- Thân nhân sao?
Bạch Tố cau mày.
- Tại sao bọn họ lại có thể phái sát thủ tới giết cậu chứ?
- Bởi vì bọn họ không muốn cho tôi trở về mà.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Bởi vì bọn họ muốn vu hãm cho đối thủ của mình... Cũng có khả năng thấy tôi náo động ở bên ngoài thế nên khó chịu. Ai biết được chứ?
- Vậy nên lâu thế mới về tới sao?
Bạch Tố đổ thuốc cho Đường Trọng xong liền tỉ mỉ băng bó cho hắn, động tác êm ái, như sợ làm hắn đau đơn vậy.
- Trong lòng cảm thấy uất ức nên tới đánh nhau với người ta một trận.
Đường Trọng nhếch môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017795/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.