- Hôm nay bà đây tùy cậu giày vò.
Đường Trọng cảm thấy người phụ nữ này rất lưu manh rồi.
Cô nói thế rốt cục là có ý gì hả? Rốt cục là tôi giày vò cô hay là cô giày vò tôi đây?
Người lớn như vậy rồi mà nói chuyện chả rõ ràng gì cả, thật là làm cho người ta khó chịu mà.
Đường Trọng do dự, cũng không biết phải làm sao cho tốt.
Bản thân mình có cần chủ động không? Nếu như cô ấy có ý đồ sàm sỡ mình thì mình gọi điện báo cảnh sát hay hô lớn " siu mi la" đây?
Chứng kiến Đường Trọng ngồi bất động, Khương Khả Khanh lại thúc giục.
- Mau tới đây. Ngồi đấy làm gì thế?
Vì vậy, Đường Trọng cũng chỉ còn cách nhanh chóng đi đến phía sau lưng Khương Khả Khanh đặt hai tay lên cái cổ trắng nõn nà của cô mà bắt đầu vuốt ve nhẹ nhàng.
- Aa....
Khương Khả Khanh rên rỉ thoải mái thành tiếng.
- Aa... Ở đó đó, đừng ngừng lại. Thoải mái thật. Rất thư giãn. Mấy ngày hôm trước ngủ không cẩn thận bị sái cổ, khó chịu muốn chết. Công việc bận rộn quá, muốn tìm bác sĩ hỗ trợ trị liệu một chút mà không có thời gian.
- Tuy tôi không phải là bác sĩ nhưng cũng có thể chữa cái cổ sái cho cô.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Bị sái cổ vì tư thế ngủ chẳng qua khi là do căng cơ, khiến các xương cổ bị uốn sai. Đường Trọng có thể dùng khí công giúp cô lưu thông máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017457/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.