Thấy Đường Trọng lộ vẻ quái lạ, Tô Tài Viễn tức giận nói:
- Muốn cười thì cứ cười chứ sao, làm sao phải có vẻ nín nhịn thế? Chẳng lẽ chúng ta không cần con gái sao? Cái loại mọc ra được cái mặt như cậu thì làm sao hiểu được nỗi đau khổ của đám đàn ông xấu trai như chúng tôi chứ?
- Vâng vâng.
Đường Trọng lại vội vàng đáp.
- Ông thật là một người chân thật, nói chuyện thẳng thắn thành khẩn lắm.
- Lớn tuổi rồi, không muốn phí nhiều tâm nhãn đi che dấu mấy thứ này nữa.
Tô Tài Viễn nói:
- Nghĩ sao thì nói vậy thôi. Các cậu nghe xong thích cũng tốt mà không thích cũng thế, chẳng làm gì được tôi cả.
- Ông đúng là một trí giả.
Đường Trọng lại tán thưởng lần nữa, lần này đúng là tán thưởng tự đáy lòng. Đây là một lão ngoan đồng huyên náo nhân gian, là người thông minh bậc nhất trên thế gian.
- Ngồi đi, hai ta tâm sự.
Tô Tài Viễn đi tới cái ghế trước mặt, ngồi xuống nói:
- Nấu nước pha trà. Con nhóc Tô Sơn này cũng coi như là nhập môn rồi. Chẳng qua mấy lời này không thể để nó nghe được, cũng chỉ đành làm phiền cậu.
- Không sao mà.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn đi tới ghế salon đối diện Tô Tài Viễn, ngồi xuống, sau đó bắt đầu rửa đồ pha trà.
- Trà nghệ của cháu không tinh nhưng thái độ lại thành khẩn.
- Thái độ thành khẩn mới hay đấy.
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017367/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.