Tô Cẩm Dự đúng một bên, nghe thấy lão quản gia nói là ông vì ăn đồ ăn của mẹ Tô Sơn làm mới trúng độc, trong lòng mừng thầm, mặt lại giận dữ, lên tiếng quát.
- Cái gì? Không ngờ là con mụ kia hạ độc sao? Thật sự là đáng hận mà. Trước kia còn luôn giả bộ là con dâu ngoan hiền, không ngờ lại rắp tâm hại người, làm ra chuyện ác độc như vậy. Thật đúng là biết người biết mặt không biết lòng mà.
Quách Mỹ Trân cũng không phải đèn cạn dầu, nhưng bà nói chuyện ổn thỏa hơn con gái nhiều. Bà lộ vẻ âm trầm, nói:
- Cẩm Dự, chuyện này trước khi điều tra rõ ràng thì không được phép nói lung tung.
- Mẹ à, mẹ còn bênh bà ta à? Quản gia nói mẹ không nghe được sao? Bác sĩ người ta cũng nói rõ rồi, ông nội bởi ăn thức ăn bọn họ đưa mới trúng độc...
Tô Cẩm Dự quay người nhìn về phía bác sĩ, hỏi:
- Bác sĩ, có phải là như vậy hay không?
Bác sĩ hiện tại cũng đã nhận ra mấy người này lai lịch không tầm thường rồi, lại thấy cô gái xinh đẹp này đặt câu hỏi, đành đáp:
- Chúng ta kiểm tra thì... Đúng là như vậy đấy.
- Mẹ nghe một chút đi, nghe một chút đi.
Tô Cẩm Dự giống như bắt được chứng cứ.
- Cả nhà bọn họ đều không phải thứ gì tốt cả.
- Được rồi.
Quách Mỹ Trân vỗ cánh tay Tô Cẩm Dự nói:
- Có phải là họ làm hay không thì cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017334/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.