Tô Cẩm Dự đúng một bên, nghe thấy lão quản gia nói là ông vì ăn đồ ăn của mẹ Tô Sơn làm mới trúng độc, trong lòng mừng thầm, mặt lại giận dữ, lên tiếng quát.
- Cái gì? Không ngờ là con mụ kia hạ độc sao? Thật sự là đáng hận mà. Trước kia còn luôn giả bộ là con dâu ngoan hiền, không ngờ lại rắp tâm hại người, làm ra chuyện ác độc như vậy. Thật đúng là biết người biết mặt không biết lòng mà.
Quách Mỹ Trân cũng không phải đèn cạn dầu, nhưng bà nói chuyện ổn thỏa hơn con gái nhiều. Bà lộ vẻ âm trầm, nói:
- Cẩm Dự, chuyện này trước khi điều tra rõ ràng thì không được phép nói lung tung.
- Mẹ à, mẹ còn bênh bà ta à? Quản gia nói mẹ không nghe được sao? Bác sĩ người ta cũng nói rõ rồi, ông nội bởi ăn thức ăn bọn họ đưa mới trúng độc...
Tô Cẩm Dự quay người nhìn về phía bác sĩ, hỏi:
- Bác sĩ, có phải là như vậy hay không?
Bác sĩ hiện tại cũng đã nhận ra mấy người này lai lịch không tầm thường rồi, lại thấy cô gái xinh đẹp này đặt câu hỏi, đành đáp:
- Chúng ta kiểm tra thì... Đúng là như vậy đấy.
- Mẹ nghe một chút đi, nghe một chút đi.
Tô Cẩm Dự giống như bắt được chứng cứ.
- Cả nhà bọn họ đều không phải thứ gì tốt cả.
- Được rồi.
Quách Mỹ Trân vỗ cánh tay Tô Cẩm Dự nói:
- Có phải là họ làm hay không thì cứ tìm bọn họ đối chất chẳng phải là rõ ngay sao? Lão Thủy, lúc các người tới không nói cho chị một tiếng sao? Sao giờ chị còn chưa tới?
- Bà lớn bà ấy...
Lão Thủy muốn nói lại thôi.
- Bà ấy làm sao?
Quách Mỹ Trân hỏi tiếp.
- Bà ấy được tiểu thư Tô Sơn mang đi Minh Châu rồi.
- Chạy tội à?
Tô Cẩm Dự la to.
- Bọn họ nhất định là chạy tội. Cha, mau gọi điện báo cảnh sát đi.
- Câm miệng.
Tô Vĩnh Bính lạnh lùng quát.
Tô Cẩm Dự không ngờ phụ thân lại tức giận như vậy, nghĩ thầm, không phải là hắn rất không thích cả nhà bác cả sao.
Nhưng thấy sắc mặt của cha thì cô cũng không dám nói gì trêu chọc hắn nữa.
Tô Vĩnh Bính đợi tới khi lỗ tai được yên tĩnh rồi mới quay người nói với Tô Vinh Quyền:
- Lão Tam, tới hút điếu thuốc đi.
Tô Vinh Quyền gật đầu, đi theo Tô Vĩnh Bính tới chỗ cầu thang.
Hai người đi ra ngoài cầu thang an toàn, Tô Vĩnh Bính rút từ trong túi ra một hộp thuốc, móc cho Tô Vinh Quyền một điếu, sau đó mình cũng ngậm một cây. Tô Vinh Quyền lấy bật lửa châm thuốc cho anh hai trước rồi mới châm cho mình, rít một hơi thật dài.
Hai anh em giống như thật sự tới đây hút thuốc, anh một hơi tôi một hơi, hút hơn nửa điếu thuốc rồi mà còn không có ai nói chuyện.
Hút xong một điếu, dẫm nát đầu mẩu thuốc trên mặt đất, Tô Vĩnh Bính lại lấy bao thuốc một lần nữa, hai anh em lại chia nhau ngậm một người một điếu.
Tô Vĩnh Bính thầm tức giận, biết thằng em mình đang ngang ngạnh đây.
Thế nhưng chuyện đã tới nước này, bọn họ còn có nhiều sự lựa chọn sao?
- Chị cả làm chuyện này hơi quá rồi. Cho dù bất mãn gì với anh em mình thì tìm cơ hội nói rõ ràng không được sao? Sao lại có thể trả thù cha chứ? Người đã lớn tuổi rồi, làm sao có thể chịu được chứ?
Mặt Tô Vĩnh Bính không đổi sắc nói.
Tô Vinh Quyền thở dài. Hắn biết đây là anh hai muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên toàn bộ nhà chị cả, chụp mũ tội danh này rồi.
Chẳng qua chỉ sợ đây cũng là lựa chọn duy nhất rồi.
- Đúng vậy đó.
Tô Vinh Quyền phụ họa.
- Bọn họ hẳn là lo mọi chuyện bộc phát cho nên mới chạy tội.
Nghe thấy câu trả lời của Tô Vinh Quyền, nội tâm Tô Vĩnh Bính hơi thả lỏng, lại châm điếu thuốc trong tay, nói:
- Chuyện đã xảy ra như vậy, chúng ta không thể bao che cho hung thủ. Nên làm thế nào thì làm thế ấy, chứ dựa theo phép nước mà làm.
- Đúng vậy. Việc này phải báo cảnh sát, nói rõ mọi chuyện đi.
Hai anh em lúc đi tới cầu thang thoát hiểm này đã nhất trí với chuyện này rồi.
- Cẩm Hoài, báo cảnh sát đi.
Tô Vĩnh Bính nói với Tô Cẩm Hoài đang đứng ngẩn ra ở đằng kia.
- Vâng, con gọi ngay đây.
Tô Cẩm Hoài tránh ánh mắt của cha, lập tức cầm điện thoại báo cảnh sát...
Keng!
Một viên đạn màu bạc rơi vào chậu nước đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh. Tơ máu trên viên đạn lan ra trong nước, rất nhanh đã nhuộm cả bồn nước thành màu đỏ.
Đường Trọng đặt con dao nhỏ và cái kẹp vào tấm vải trắng bên cạnh, sau đó lấy bình thuốc nhỏ mang theo người ra, mở rồi đổ toàn bộ thuốc bột màu trắng trong đó vào vết thương của Tô Sơn.
Sau đó hắn dùng băng băng miệng vết thương lại, lại còn tiện tay tết thành một cái nơ con bướm.
Làm xong mọi chuyện, Đường Trọng mới thầm thở phào một hơi.
Nhìn Tô Sơn ngồi đó không nói một câu, Đường Trọng cười nói;
- Cổ có Quan Vân Trường cạo xương khử độc, hiện tại có Tô Tiểu Tam cắt thịt lấy đạn, đều là đại anh hùng.
Bởi không có thuốc tê nên Đường Trọng chỉ có thể mổ dưới tình huống Tô Sơn còn tỉnh táo. Khi hắn dùng dao cắt thịt cô, cô cũng chỉ cau mày, hừ cũng không hừ một tiếng.
Đường Trọng biết mình cũng có thể làm được như thế. Nhưng một cô gái trói gà không chặt mà làm được điều này thì thật đúng là một chuyện không dễ dàng.
Có lẽ tổn thương trong nội tâm còn đau đớn gấp trăm ngàn lần tổn thương ngoài da thịt chăng?
Tô Sơn nhìn Đường Trọng, cũng không bị những lời này của hắn chọc cười, nói:
- Cảm ơn.
- Khách sáo làm gì chứ?
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Viên đạn xuyên qua thành xe bắn vào thịt trong cánh tay, không tổn thương tới xương cốt. Nếu không thì cũng phiền toái rồi đó.
Bạch Quân Dật vẫn luôn ngồi cạnh, đợi Đường Trọng lấy viên đạn ra cho Tô Sơn thì bà mới bớt lo, mặt mới hơi giãn ra một chút.
Bà dùng khăn mặt thấm nước sạch, lau nhẹ mồ hôi trên trán Tô Sơn, vành mắt đỏ ứng lên hỏi:
- Con gái, có đau không? Đau thì kêu một tiếng đi.
- Không đâu mẹ.
Tô Sơn cười khẽ.
- Không đau chút nào đâu.
- Sao lại không đau được chứ? Sao lại không đau chứ? Đây là cắt thịt cơ mà.
Bạch Quân Dật cực kỳ đau lòng. Nếu không phải lo sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của con gái thì chắc bà đã khóc to rồi.
Đường Trọng vội an ủi, nói:
- Bác à, Tô Sơn đổ máu quá nhiều, hiện giờ cần nghỉ ngơi thật tốt. Bác ngàn vạn lần đừng làm ảnh hưởng tới tâm tình của cô ấy nhé. Nếu không cô ấy sẽ không ngủ được đâu.
- Được, tôi ra ngoài trước đây.
Bạch Quân Dật nói, cũng không dám ở lại, quay người đi ra ngoài.
Đường Trọng nhìn Tô Sơn, nói:
- Cô không cần lo lắng. Chút nữa tôi sẽ độ khí giúp bác, làm cho bác có thể ngủ rất nhanh thôi.
Tô Sơn gật đầu.
- Cô nghỉ ngơi một chút đi. Ngày mai se khác thôi. Người tốt sẽ được báo đáp, kẻ xấu cũng sẽ có quả báo thôi.
Đường Trọng thu các loại dụng cụ lại, sau đó bưng bồn nước có viên đan đi ra.
Khi cửa phòng đóng lại rồi, thân thể Tô Sơn liền ngã ngay xuống giường, đôi mắt tràn ngập tơ máu không nháy một cái, trừng mắt nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu, không biết đang nghĩ gì...
- Ngôi sao lớn Đường Trọng đánh lén cảnh sát bị thương, hiện giờ đang bị cảnh sát Tô Hàng truy nã...
Chuyên mục thời sự Tô Hàng thông báo tin tức này đầu tiên.
- Ngôi sao là nhân vật của công chúng. Mỗi cử động của bọn họ đều được bên ngoài chú ý. Chuyện này quả thực mang lại áp lực rất lớn cho cuộc sống của bọn họ, thế nhưng cũng yêu cầu những người nầy phải giữ mình trong sạch,, thời khắc nào cũng là tấm gương cho ngàn vạn fans hâm mộ. Thế nhưng chúng ta đều biết có một ngôi sao như vậy. Hắn dùng tính cách độc lập độc hành, bá đạo nóng nảy của mình trà trộn vào ngành giải trí, nhục mạ người khác, công kích người khác cũng có. Dương nhiên có vô số người bị sự điên cuồng của hắn cuốn hút.
- Đúng vậy. Hắn chính là Đường Trọng. Đường Trọng là một nhân vật truyền kỳ. Chỉ cần là người biết về hắn sẽ dùng hai chữ truyền kỳ để hình dung hắn. Hắn vốn chỉ là một sinh viên bình thường của Nam Đại, không có bất cứ liên quan gì đối với ngành giải trí. Bởi em gái Đường Tâm của hắn bị bệnh nên không thể không tạm thời rời nhóm Hồ Điệp, cho nên công ty của nhóm Hồ Điệp mới nghĩ ra một chiêu trộm long tráo phụng này...
- Khiến người ta không thể tưởng tượng chính là Đường Trọng thay thế em gái Đường Tâm tiến vào giới giải trí không chỉ che mắt được vô số fans hâm mộ mà còn khiến danh tiếng và sự nghiệp của nhóm Hồ Điệp bay cao. Đương nhiên khi danh tiếng của bọn họ lên cao thì cũng nhận được nhiều giải thường, đồng thời nhân vật Đường Trọng này lại nhiều lần trở thành chủ đề tranh cãi của mọi người. Lúc này hắn lại khiêu chiến ánh mắt người xem một lần nữa, mang cho mọi người kích thích như vậy.
- Đúng vậy. Rất kích thích. Lại đánh người, lại đánh lén cảnh sát. Quan trọng nhất là lần này hắn đánh bị thương cảnh sát rồi còn bỏ trốn. Hiện giờ cảnh sát Tô Hàng đã truy lùng hắn. Lúc này vì nguyên nhân gì mà thúc đẩy hắn làm như vậy chứ? Đương nhiên dù có nguyên nhân gì, hành vi của hắn đều không thích hợp rồi, sẽ gây tiếng vang ác liệt trong xã hội đấy. Có chuyện gì nói chuyện không được sao? Bởi vì anh là ngôi sao, anh đánh nhau lợi hại thì có thể liên tục giơ nắm đấm sao?
Người dẫn chương trình xúc động phẫn nộ vung vẩy nắm đấm, hiển nhiên là rất không tán thành cách làm của Đường Trọng.
Không chỉ có đài này nhận được tin tức mà mọi nơi đều đang nhao nhao đưa tin Đường Trọng đánh cảnh sát.
Hỏa Bạo Thiên Vương lại một lần nữa nóng nảy đánh người, đụng gẫy rào chắn rồi bỏ chạy...
- Đường Trọng, anh là ngôi sao, không phải là đấu sĩ...
- Lệnh truy nã: Ngôi sao Đường Trọng lại ra tay đánh người. Toàn bộ lực lượng cảnh sát Tô Hàng truy bắt...
Từ khi Đường Trọng mang hai mẹ con Tô Sơn bỏ chạy thục mạng tới giờ còn chưa tới ba tiếng, "Sự tích quang vinh" của hắn dưới sự thúc đẩy của một số người để truyền khắp thiên hạ. Vô số giới truyền thông tranh giành đưa tin. Vô số trang web cũng đã đăng và cập nhật liên tục.
Đường Trọng lại một lẫn nữa leo lên đầu sóng ngọn gió rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]