Chương trước
Chương sau
̉ng lẽ mình thật sự sai lầm rồi sao?

Ba ngày yên lặng, Đường Trọng rốt cục đưa ra đáp án đánh lén cảnh sát với bên ngoài.

Hơn nữa mỗi một câu, không, mỗi một chữ đều kinh thiên động địa.

Đoạn văn này số lượng từ không nhiều lắm, không cần phải người chuyên nghiệp phân tích mà tất cả mọi người vẫn có thể hiểu được đây là ý gì. Đại khái nói là vì Đường Trọng nắm giữ một số bí mật quan trọng nên đã bị người ghi hận, tiến hành trả đũa hắn.

Mà Đường Trọng tỏ vẻ mình sẽ khuất phục chuyện này, hắn sẽ chống lại thế lực tà ác đến cùng.

Một số dân mạng tưởng tượng bay xa còn phân tích chi tiết tỉ mỉ về câu chuyện này: Đường Trọng đã đắc tội với nhân vật quyền quý nào đó của Tô Hàng nên muốn lái xe chạy trốn. Kết quả đi đến trạm thu phí đường cao tốc thì bị cảnh sát chặn đường. Đường Trọng không theo, lái xe đâm hỏng lan can rồi chạy trốn. Nếu không thì phải giải thích thế nào về hành vi ở trạm cảnh sát? Nếu không phải có nhân vật quyền quý chuẩn bị tốt thì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Nhiều chiếc xe mặc kệ, sao lại chặn đường chiếc Audi của Đường Trọng?

Còn nữa, Đường Trọng chính là ngôi sao lớn được vạn người theo dõi. Nếu không phải gặp chuyện bất bình hoặc chọc vào nhân vật mình không thể trêu, sao hắn lại có thể không cố kỵ đến hình tượng, không quan tâm đến tiền đồ mà làm ra chuyện điên cuồng như vậy?

Sở dĩ hắn làm vậy có khả năng là vì hắn đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

Khi Đường Trọng đăng đoạn văn này lên trang mạng, lập tức thế cục vạn người hô đánh mấy hôm trước được quay lại.

Một số Fans hâm mộ đáng tin của Đường Trọng lập tức nhảy ra ngoài, nói “Chúng tôi không tin Đường Trọng lại làm chuyện như vậy. Đường Trọng bị oan uổng, là bị người khác hãm hại. Chúng tôi cần chân tướng, chúng tôi muốn công đạo”.

Một số báo chí truyền thông cũng hô hào bảo hộ cho an nguy của Đường Trọng, hi vọng Đường Trọng sẽ liên lạc với bọn họ rồi nói rõ mọi chuyện, có gì mọi người còn cùng nhau đối mặt.

Đương nhiên cũng có người nói Đường Trọng cố ý pha trộn, làm thế để trốn tránh trách nhiệm. Cách nghĩ này cũng chiếm một lượng nhất định nhưng gặp phải sự công kích cực lớn của Fans hâm mộ Đường Trọng. Tin và không tin, hai đại trận doanh lại tranh chấp kịch liệt.

Sau khi Đường Trọng dùng điện thoại của Bạch Quân Dật xem bình luận của dân mạng thì vừa cười vừa nói:

- Thế cục càng ngày càng hay.

- Cho tới bây giờ tôi chưa từng hoài nghi năng lực của anh.

Tô Sơn ngồi trên ghế đá trong tiểu viện, trong tay cầm một tách trà Hạc Minh đang bốc hơi nóng. Tách trà này là Đường Trọng pha cho cô. Cho nên chưa nói tới cái gi mà cảnh đẹp ý vui, trà đạo biểu diễn, hương vị cũng đã kém hơn cô tự tay pha rất nhiều.

- Cô mới là cao thủ đánh cờ.

Đường Trọng nhìn Tô Sơn, nói:

- Tô Vinh Bính nhất định không thể tưởng tượng được bảy năm trước, sau khi cô vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký kia thì liền ghi nhớ tất cả nội dung vào trong đầu. Sau bảy năm cũng không sót chữ nào. Ông ta cũng càng không ngờ, bảy năm trước cô đã bắt đầu bắt chước bút tích của ông ta. Thấy cuốn nhật ký kia, ông ta nhất định sẽ rất nghi hoặc nhỉ?

- Trên đời không có việc khó, chỉ sợ người không có ý chí.

Tô Sơn cũng không cảm thấy Đường Trọng khích lệ mình là một chuyện đáng ca ngợi. Tâm cơ phụ nữ quá sâu cũng không làm cho người ta thích. Nghĩ mà xem, có một người đàn ông nào lại muốn lấy một người phụ nữ vừa cao minh vừa thủ đoạn, thù dai này về làm vợ chứ?

- Cho nên ông ta nhất định sẽ thất bại. Lúc này vẫn là chúng ta thắng.

Đường Trọng nói:

- Nhưng tôi kỳ quái chính là bảy năm trước cô đã bắt đầu bắt chước bút tích của ông ta rồi. Cô làm thế có động cơ là gì?

- Chờ xem.

Tô Sơn ánh mắt mờ mịt che dấu đau xót:

- Rất nhanh anh sẽ biết thôi.

- Tôi đây sẽ chờ.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

Chủ nhiệm ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh Chiết Giang Hách Tương Quốc nhìn chằm chằm vào phần tài liệu mà thư ký đưa lên, mày đã nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川).

Sau khi nhận được cuốn nhật ký do thanh tra ban kỷ luật Minh Châu chuyển tới, ông ta đã tìm Tô Vinh Bính đến văn phòng để tìm hiểu. Tô Vinh Bính nói mình không nhận ra cuốn nhật ký này, bản thân ông ta cũng không có bất kỳ quan hệ gì với cuốn nhật ký đó.

Làm một nhân viên thanh tra, ông sẽ không tin lời Tô Vinh Bính nói, nhưng cũng sẽ không tin nội dung trong cuốn nhật ký này.

Bên thanh tra kỷ luật Minh Châu nói là có một tên ăn trộm vì lập công chuộc tội nên đã chủ động giao cuốn nhật ký nầy ra. Chuyện này làm hắn ý thức được nguy cơ, cảm thấy vấn đề không đơn giản như vậy.

Đúng lúc này lại có người mời ông đến. Vì thế ông đã đè chuyện này xuống.

Dù sao cũng không thể vì một phần nhỏ cuốn nhật ký mà điều tra một quan viên cao cấp được.

Nhưng Đường Trọng gửi đoạn văn kia lên trang mạng, chuyện tình đã trở nên không thể khống chế được nữa.

Hơn nữa, thẳng đến lúc này Hách Tương Quốc mới ý thức được hai chuyện này là một.

Tô Vinh Bính trắng trợn tìm người ở Tô Hàng, mà Đường Trọng cũng không phải một chiếc đèn cạn dầu, không biết làm sao mà nắm được tay cầm của tô Vinh Bính, chuẩn bị muốn ném ông ta vào đại lao.

Đương nhiên cách làm của thằng nhóc kia vẫn rất thông minh đấy. Hắn không tự mình chuyển cuốn nhật ký này mà để cảnh sát Minh Châu diễn trò cảnh sát bắt trộm.

Như vậy thì đã khiến không ai biết là hắn làm, hắn cũng hoàn toàn có thể trốn tránh trách nhiệm.

Hơn nữa, hắn chỉ sợ gây chú ý nhỉ>

Nghe nói hắn có quan hệ tốt với con gái Tô gia là Tô Sơn. Nếu Tô Vinh Bính rơi, chẳng lẽ hắn muốn để Tô Sơn đứng ra thu thập tàn cuộc sao?

Nếu là như vậy, có thể hiểu được lý do vì sao hắn ta lại phải vòng một vòng lớn để hoàn thành trò chơi này rồi.

Mục tiêu của hắn chỉ là Tô Vinh Bính, hắn không muốn đối đầu với tất cả quan viên của Tô Hàng. Cho nên hắn và Tô Sơn tránh đi, như vậy thì lúc Tô Sơn về còn có thể khống chế cục diện được.

- Trong băng tàng đao đã tìm được một đối thủ tốt rồi.

Hách Tương Quốc dùng mấy ngón tay gõ gõ mặt bàn, nhẹ giọng tán thán nói.

Đi một bước xem ba bước, một người trẻ tuổi mà đã có tâm cơ thế này. Việc này làm cho một người thích khống chế cục diện như Hách Tương Quốc không thể không lau mắt mà nhìn.

Nhưng hiện tại bọn hắn lại ném nan đề lên người mình.

Mình có nên tra hay không tra?

Tra? Bắt đầu công tác sẽ gặp phải áp lực không tưởng tượng được. Phải biết rằng Tô gia chính là gia tộc vinh dự đứng đầu Tô Hàng. Bản thân Tô Vinh Bính lại có địa vị cực cao, quan viên bám vào Tô gia lại càng nhiều vô số kể. Chỉ sợ bọn họ cũng không mong để mình tra được.

Không tra, chỉ sợ cũng không phải do mình quyết rồi.

Phần tài liệu này là do thư ký tìm được trên mạng. Có người tung tin là Đường Trọng đắc tội nhân vật quyền thế Tô Vinh Bính của gia tộc đệ nhất Tô Hàng. Sở dĩ cảnh sát Tô Hàng điên cuồng tìm kiếm Đường Trọng như vậy cũng vì do Tô Vinh Bính sai khiến.

Quan trọng chính là cuốn nhật ký có quan hệ với Tô Vinh Bính đang ở trên tay mình. Nếu không tra thì chính là không làm tròn trách nhiệm. Chuyện mà ầm lên, chỉ sợ mình cũng phải giúp Tô Vinh Bính gánh một phần oan ức.

Hơn nữa hắn đã nhận được điện thoại của một người bạn chốn quan trường ở Minh Châu, bên Minh Châu rất có nghị luận về thanh tra kỷ luật Triết Giang.

Cục cảnh sát Minh Châu bắt được ăn trộm, hơn nữa còn lấy được cuốn nhật ký mục nát của đại nhân vật Tô Hàng tham ô đã không ít người biết. Tầng tầng báo cáo, vụ án này làm mấy người trong ban lãnh đạo vô cùng cảm kích. Giờ cục thành phố Minh Châu chuyển cuốn nhật ký đến ban kỷ luật thanh tra Minh Châu, mà ban kỷ luật thanh tra Minh Châu lại chuyển về cho ban kỷ luật thanh tra Triết Giang. Sau đó bên Triết Giang lại không có bất cứ động tĩnh gì?

Vị người bạn kia không nói gì nhưng Hách Tương Quốc cũng biết bên Minh Châu nhất định đang mắng Chiết Giang là quan ăn hại, không phải thứ tốt.

Đường Trọng dùng cách này để trình cuốn nhật ký lên, từ lúc bắt đầu đã thiết kế cho bọn họ một cái bẫy cao minh rồi.

Quan trọng là mình biết rõ đây là một cái mỹ nhưng mình không thể không đội vào.

Rầm...

Hách Tương Quốc đập bàn một cái. Đây là thói quen của ông ta. Mỗi một lần ra một quyết định lớn, ông đều làm động tác này.

Ông cầm máy riêng lên rồi bắt đầu gọi điện thoại, nói:

- Bắt đầu hành động.

Xe dừng ở trước cửa biệt thự, Tô Cẩm Hoài nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa đi vào, thấy Tô Vinh Bính đang đọc báo trên ghế salon, nhỏ giọng nói:

- Cha, bên ngoài có những lời đồn không tốt. Bên truyền thông và báo chí cũng thổi ầm lên. Con thấy giới truyền thông có thể làm một cái loa được rồi đấy...

Tô Vinh Bính bỏ quyển báo ra, nhìn Tô Cẩm Hoài rồi nói:

- Ngồi xuống nói chuyện đi.

Khó có dịp cha dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói chuyện với mình như vậy, trong lòng Tô Cẩm Hoài không thấy vui vẻ chút nào mà còn thấy bất an.

Mấy hôm trước hắn ném một chùm chìa khóa đi, kết quả ban đêm lại có ăn trộm vào nhà. Cho dù ăn trộm không trộm những đồ quan trọng trong nhà, trong nhà cũng không biết hắn ném chùm chìa khóa kia đi mới khiến ăn trộm thuận lợi vào nhà nhưng việc này đã thành cái cọc tâm sự trong đầu hắn, làm hắn thức trắng đêm.

Mặc dù Tô Cẩm Hoài là người hơi ương ngạnh nhưng hắn không đần chút nào. Hắn biết chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy.

Quả nhiên những ngày này dân cư mạng và truyền thông bắt đầu nói về chủ đề có liên quan đến Tô gia.

Gia đình bọn hắn như vậy, có thể ầm ĩ nhưng không thể quá ầm ĩ được. Việc này phải khống chế cho tốt, bằng không thì sẽ vạn kiếp bất phục.

Giống như bây giờ, một số dân mạng đã biết Đường Trọng đắc tội người nhà Tô gia, đã bắt đầu công kích nhục mạ Tô gia ỷ thế hiếp người.

Giờ thế cục càng ngày càng bất lợi với bọn họ.

- Cha, nếu không thì chúng ta đưa tiền để những giới truyền thông kia dọn dẹp đi. Cho dù không thể đè bẹp được thì cũng có thể thu mua một số báo chí lên tiếng cho chúng ta...

Tô Cẩm Hoài đưa ra ý kiến của mình.

Tô Vinh Bính xua tay, nói:

- Không cần.

Chuyện càng nóng thì càng đúng với quỷ kế của Đường Trọng, chỉ để chân tướng sự việc nhanh chóng bại lộ hơn thôi.

Hắn không được chữ “Lý” thì chỉ có thể nghĩ cách đè chuyện này xuống.

- Tên Đường Trọng kia thật dáng hận.

Tô Cẩm Hoài cũng không còn cách khác, chửi ầm lên nói.

- Việc cấp bách chính là phải mau chóng tìm được Đường Trọng, hủy chứng cớ đi.

Tô Vinh Bính nói.

- Nhưng cảnh sát cũng không tìm được Đường Trọng.

- Không phải tìm không ra mà là bọn chúng không dám đi tìm.

Tô Vinh Bính đập vào bàn trà trước mặt, sắc mặt khó chịu nói:

- Bọn chúng đang trốn trên Hạc Minh Sơn kìa. Bọn người kia không dám trên chọc người đàn bà kia, chúng ta thì không quản nhiều như vậy. Con hãy dẫn người lên núi, phải mang Đường Trọng và Tô Sơn về cho cha.

- Con hiểu phải làm thế nào.

Tô Cẩm Hoài đứng lên, lớn tiếng nói. Hắn biết chuyện này chỉ có mình làm thì mới để cha tín nhiệm được.

- Đi đi.

Tô Vinh Bính vô lực xua xua tay:

- Mang nhiều người vào. Chú ý an toàn.

- Con biết.

Đợi đến lúc Tô Cẩm Hoài rời đi, Tô Vinh Bính mới đi đến bên cạnh cửa sổ, ngẩn người nhìn bầu trời sắp đen lại.

- Chẳng lẽ mình thật sự sai lầm rồi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.