Hoa Minh hy sinh.
Lương Đào hy sinh.
Hiện giờ Đường Trọng cũng sắp bị ép phải hy sinh.
Dưới ánh mắt soi mói đồng tình của Lý Ngọc, Đường Trọng rót một chén Mông Cổ Bạch kia vào bụng, cố gắng duy trì trấn định như không có vấn đề gì, Tiêu Nam Tâm lập tức đẩy ghế chạy ra ngoài.
- Tiêu Nam Tâm, cô làm sao vậy?
Đường Trọng lên tiếng.
- Buồn nôn.
Tiêu Nam Tâm lên tiếng, người cũng đã kéo cửa chạy ra ngoài rồi.
Trong rạp không có WC, muốn nôn thì phải chạy ra ngoài.
Cô có thể kiên trì được tới bây giờ cũng là muốn nhìn Đường Trọng uống hết cái chén kia thôi. Phụ nữ thời điểm phẫn nộ thật sự làm chuyện kỳ quái gì cũng có thể làm được.
- Cô ấy say rượu rồi.
Lý Ngọc nói.
- Tôi biết.
Đường Trọng gật đầu khẳng định.
Vì vậy Lý Ngọc lại vùi đầu ăn cơm tiếp.
Qua một hồi lâu, Tiêu Nam Tâm mới đẩy cửa tiến vào.
Cô ngồi trở lại ghế, nói:
- Tôi không còn muốn ăn cơm nữa.
- Uống vội quá.
Đường Trọng trách.
- Uống trước chén canh đi.
Tiêu Nam Tâm nhận chén canh của Đường Trọng đưa tới, bắt đầu uống, cả sức phản bác cũng không có.
Rượu uống nó, canh cũng uống no rồi.
Lý Ngọc trả tiền xong, tự giác nâng Lương Đào đi ra ngoài. Đường Trọng chuẩn bị đỡ Hoa Minh, hắn lại lắc lắc đầu, tự mình đứng lên khỏi mặt bàn, nói:
- Tự tao đi được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017302/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.