Ánh hoàng hôn phủ kín đường đi, quán cafe ngoài trời có mấy người ngồi tốp năm tốp ba. Gió mát hiu hiu, thân thể thoải mái.
Đường Trọng... Không, Hắc Hiệp đang bước đi bình thản trên đường, vô tình gặp Trương Hách Bản đeo cặp sách đi dạo phố.
- Chú.
Trương Hách Bản vui mừng và ngạc nhiên hô lên, giọng nói đáng yêu lại trong trẻo, giống như mùa hè đang ăn một cây kem mát lạnh vậy. Cô mặc một bộ đồng phục học sinh xanh, đen, trong ngây thơ đáng yêu, đôi mắt đen láy tỏa sáng linh động.
- Sao cháu còn ở chỗ này? Chưa về nhà à?
Hắc Hiệp cười ôn hòa, ánh mắt nhìn Trương Hách Bản yêu thường chiều chuộng.
- Bởi vì cháu ở đây chờ chú mà.
Trương Hách Bản ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đắc ý nói.
- Cháu biết ngày nào chú cũng đi qua đây tầm năm rưỡi, chiều nào cũng đều đi đường này. Cháu ở đây đi tới đi lui ba chuyến mới đợi được chú đấy...
- Chờ chú làm gì?
Hắc Hiệp cười.
Nụ cười trên mặt Trương Hách Bản liền biến mất, trở mặt cực nhanh, đôi mắt to không nháy, nhìn trừng trừng vào mắt Hắc Hiệp, tỏ vẻ cô không hài lòng với câu hỏi này của hắn.
- Làm sao vậy?
Hắc Hiệp nghi ngờ hỏi.
- Chú à.
Trương Hách Bản tăng thêm ngữ khí ở hai chữ này, hơi tức giận, hoặc là mượn cớ giận để làm nũng.
- Sao chú lại hỏi cháu như vậy chứ? Chú bảo cháu trả lời thế nào đây? Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017296/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.