Đường Trọng vừa buông ra Vương Lăng Vân thì nhân viên của câu lạc bộ cũng chạy tới.
Đã xảy ra sự cố lớn như vậy mà chưa xác định hội viên có bị thương hay không thì bọn họ sao dám chủ quan. Phải biết rằng, người có thể gia nhập hội này đều là những người có thân phận không đơn giản.
- Anh Vương, anh có sao không?
Một nhân viên quản lý câu lạc bộ quan tâm hỏi.
- Tôi không sao.
Vương Lăng Vân xua tay nói, sửa sang lại cổ áo sơ mi của mình. Hắn ghét người khác nắm cổ áo của hắn, nắm người là hành vi không có phong độ, còn bị nắm thì chẳng khác nào tát vào mặt hắn.
- Có cần bác sĩ tới xem không?
Quản lý vẫn không yên tâm hỏi. Trong câu lạc bộ có thuê bác sĩ tư nhân, chuyên điều trị cho những hội viên không may bị thương trong trận đấu. Có ai tránh được bị thương chứ?
- Không cần, tôi không sao.
Vương Lăng Vân cười với người quản lý:
- Các ông đi mau đi, tôi còn có chuyện cần bàn với anh Đường.
- Anh Vương, cài này…
Quản lý không dám đi. Nếu hắn đi rồi mà hai người kia đánh nhau thì phải làm sao?
- Không sao đâu.
Vương Lăng Vân nói:
- Chúng tôi nói vài câu rồi còn đấu tiếp nữa mà.
- Vậy được rồi. Chúng tôi luôn sẵn sàng chờ lệnh.
Quản lý nói.
Sẵn sàng chờ lệnh ý là, chúng tôi sẽ theo dõi chặt chẽ hai người. Hai người tốt nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017286/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.