Minh Châu là một thành phố không có ban đêm. Mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, một cuộc sống khác với ban ngày vội vàng mới chính thức ban đầu. Mọi người sau một ngày khổ cực liền tìm những nhà hàng nấu ngon, phong cảnh tốt, hưởng thụ thức ăn hoặc uống cà phê, hoặc uống rượu với những người bạn tốt của mình, nói chuyện phiếm cười vui vẻ, quét sạch mệt mỏi toàn thân. Nghĩ ngơi dưỡng sức, chờ đợi một ngày mới bắt đầu, cũng chịu đựng những uất ức và nước mắt mà mặt trời mang theo.
Còn sống là chuyện đáng kiêu ngạo nhất của nhân loại!
Quán Cẩm Tú.
Đây là một trong những câu lạc bộ giá cả cao nổi tiếng tại Minh Châu. Toàn bộ hội viên đều được xét duyệt cả, phải trình thẻ hội viên với nhân viên phục vụ. nếu không có thẻ hội viên thì căn bản là không có cách nào tiến vào được.
Lúc Đường Trọng tiếp nhận quán Cẩm Tú, ông chủ Tằng Thiên Tường của quán vốn nhất định kà không cam tâm tình nguyện đâu. Một câu lạc bộ ở nơi tấc đất tấc vàng bên bờ sông Hoàng Phố này, dù cả ngày hắn chỉ nằm không làm gì thì tài nguyên cũng cuồn cuộn kéo tới. Thế nhưng gặp phải người tính ương ngạnh như Khương Khả Khanh đòi thu mua, hắn cũng không có gan phản kháng. Đương nhiên hắn cũng biết là mình phản kháng không được. Chọc giận Ma phi, có trời mới biết cô ta sẽ đối phó với anh thế nào. Nghe nói có một thằng nhóc hùn vốn mở quán bar với ma phi ở Yến Kinh, lại dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017281/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.