Chương trước
Chương sau
Thấy Trương Thượng Hân nhảy lên ngựa củ Đường Trọng xong, hai người chạy đi xa rất nhanh, Lý Hữu Bằng đi tới bên cạnh ba cô gái là Lý Hảo Manh, Lý Đồng, Lý Tiểu Tuyết, hạ giọng nói đầy ý vị:

- Thoạt nhìn Đường Trọng và Trương Thượng Hân có quan hệ không tồi nhỉ? Nghe nói Đường Trọng tham gia tiết mục khách quý là do Trương Thượng Hân mới tới hả?

Ba cô gái đều là nhân vật thành tinh, làm sao không biết mấy chuyện thị phi này chứ?

Các cô đều nhận ra Lý Hữu Bằng bất hòa với Đường Trọng, hiện giờ hắn lại tới trước mặt các cô nói những lời này, tất nhiên là muốn để các cô gây chuyện. Hiện trường có ba vị khách quý là nam, vì sao Trương Thượng Hân lại chỉ lên ngựa của Đường Trọng chứ? Vì sao cô lại không thể tự mình cưỡi riêng một con?

Mọi người mà bàn luận là Đường Trọng và Trương Thượng Hân có "gian tình" thì tin này sẽ truyền ra ngoài ngay. Nếu thế thì hình tượng của hai người cũng bị tổn hại đấy.

Trương Thượng Hân là nữ thần trong giới nghệ sĩ " ngoài chăn", thật đúng là chưa có tiếng xấu gì với đàn ông trong làng giải trí cả. Cho dù ngẫu nhiên có một chút chuyện xấu thì cũng chỉ là bọt nước trong hồ, nháy mắt đã biến mất, không lưu lại ấn tượng gì trong lòng fans hâm mộ.

Mà chuyện xấu của Đường Trọng lại quá nhiều, cũng giống như Lý Ngang kia, là dạng nhân vật Hoa hoa công tử. Hai người nếu có quan hệ thì mọi người sẽ cho rằng Đường Trọng Đường Trọng đúng là chó không bỏ được ăn phân, vừa thấy cục xương đã nhào tới gặm hai cái. Mà Trương Thượng Hân thì ánh mắt quá kém, trở thành người thứ ba, người thứ tư không biết tự ái.

Đường Trọng là người tính tình có thù tất báo, mà Trương Thượng Hân lại địa vị cực cao, sức ảnh hưởng cực lớn, cũng không phải là người dễ đối phó. Đắc tội với bọn họ thì chẳng có lợi ích gì.

Cho nên tất nhiên các cô sẽ không dễ dàng nhảy vào cái hố to do Lý Hữu Bằng đào.

- Vậy sao? Tôi cũng không rõ lắm đâu.

Lý Đồng cười ngọt ngào.

- Chẳng qua tôi cũng muốn đi cưỡi ngựa đó. Đáng tiếc là tôi không biết cưỡi.

- Ha ha ha, tôi biết, tôi cưỡi ngựa mang cô đi nhé?

Lý Tiểu Tuyết vừa cười vừa nói.

- Tốt tốt.

Lý Đồng vui vẻ đáp.

Vì thế, Lý Tiểu Tuyết và Lý Đồng liền chạy đi tìm nhân viên công tác lấy một con ngựa.

Lý Hảo Manh ngược lại vẫn muốn duy trì tình bạn tốt với Lý Hữu Bằng. Dù sao thì Lý Hữu Bằng cũng là ngôi sao nổi tiếng trong nước, nếu có thể hợp tác diễn một bộ phim với hắn thì nói không chừng cũng không tồi đâu, về sau chính thức tiến vào màn ảnh nhỏ.

Chẳng qua hiện giờ hiển nhiên không phải là cơ hội thích hợp rồi.

Vì thế Lý Hảo Manh vừa cười vừa nói:

- Đói bụng ghê. Em đi ăn chút gì đó, anh Lý Hữu Bằng, anh có đi không?

Lý Hữu Bằng lắc đầu. Hiện giờ làm sao hắn còn nuốt được chứ?

Biểu hiện của Lý Tiểu Tuyết và Lý Đồng làm hắn rất không hài lòng. Hai cô gái này muốn trốn tránh hắn đó.

- Vậy em đi trước, chốc nữa lại nói chuyện phiếm với anh.

Lý Hảo Manh vẫy vẫy tay, chui vào chiếc xe tải cách đó không xa.

Lý Hữu Bằng cảm thấy uất ức trong lòng, thấy Trịnh Trí Bân đứng trên sườn núi cách đó không xa hút thuốc. Hắn liền chuẩn bị đi qua đó xin điếu thuốc hút.

Không biết là trùng hợp hay đoán được ý nhĩ của hắn, Trịnh Trí Bân đi xuống sườn núi, nói với đạo diễn tiết mục.

- Đạo diễn Kim, tôi có chút suy nghĩ muốn nói chuyện với ông.

Bước chân Lý Hữu Bằng dừng phắt lại, phẫn nộ đi về một hướng khác của sườn núi.

Hắn cảm thấy hắn thật cô độc!

Gió núi, biển hoa quấn quanh vó ngựa.

Bài hát kia thế nào nhỉ? Để chúng ta giục ngựa lao nhanh, cuộc đời vui vẻ.

Hơn nữa trong ngực còn có người đẹp làm bạn, càng đúng là cuộc đời không còn gì đẹp hơn.

- Tôi có thể bỏ dây cột tóc ra không?

Trương Thượng Hân hô lên.

- Cô nói cái gì?

Đường Trọng hỏi. Tiếng gió gào thét, tâm thần Đường Trọng hoảng hốt, không nghe thấy Trương Thượng Hân nói gì.

- Tôi có thể bỏ dây cột tóc ra không?

Trương Thượng Hân cao giọng hơn.

- Được chứ.

Đường Trọng nói.

Vì vậy Trương Thượng Hân liền bỏ dây buộc tóc trên đầu xuống.

Vèo...

Mái tóc đen thoát khỏi trói buộc, tung bay theo gió.

Sợi tóc thổi lất phất vào măt Đường Trọng, con mắt, cái mũi, khuôn mặt, khiến hắn ngứa ngáy, ngay cả trái tim cũng bắt đầu ngứa.

Vì vậy, vòng eo vừa rồi ôm còn cảm thấy thoải mái mềm mại giờ đã nóng như một cái bếp lò.

Thân thể Đường Trọng cũng nhích về phía sau, bờ mông cũng muốn dịch tới.

Hắn không phải là một người đàn ông tùy tiện.

Thế lực rơi của con ngựa khi chạy ngược lại càng khiến thân thể hắn bị đẩy áp sát về phía thân thể Trương Thượng Hân.

Trương Thượng Hân không cảm thấy khác thường ở phía sau. Cô giống như một con chim vui vẻ giang hai cánh tay la to.

Nữ thần văn nghệ, hiện giờ không có chút văn nghệ nào.

- Đường Trọng à, tôi rất vui đó.

Trương Thượng Hân cười ha hả nói:

- Nguyện vọng của tôi rốt cục cũng được thực hiện rồi.

- Nguyện vọng gì thế?

- Bản thân tôi nhất định phải cưỡi ngựa chạy trên thảo nguyên một lần.

Trương Thượng Hân nói.

- Thế mà cũng coi như là nguyện vọng à?

Đường Trọng nói.

- Nguyện vọng này đúng là rất đơn gian, hơn nữa đây cũng chưa coi là thảo nguyên. Thảo nguyên chính thức ở Mông Cổ cơ.

- Thế nhưng nếu không có cậu giúp tôi thì căn bản tôi cũng không thực hiện được đâu.

Trương Thượng Hân nói.

- Tôi thích cưỡi ngựa nhưng lại không dám cưỡi ngựa.

- Thảo nào.

Đường Trọng nói. Vừa rồi hắn nhìn thấy ánh mắt Trương Thượng Hân sáng quắc nhìn thân thể con ngựa dưới háng hắn, lúc hắn chuẩn bị cưỡi ngựa rời đi, cô mới không nhịn được mà hô tên mình... Chứng minh cô lo lắng rằng cơ hội này sẽ vuột mất.

Thế nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy cô cũng không tiện biểu hiện nóng nảy, bằng không sẽ khiến người khác hiểu lầm quan hệ của bọn họ thì không hay. Cho dù cô không sợ chuyện xấu thì cũng phải bận tâm xem Đường Trọng có đồng ý tiếp nhận chuyện xấu này hay không. Trai gái trong ngành giải trí đều phải chú ý nhất tới hình tượng của mình.

Đường Trọng không muốn để cô khó xử, cho nên mới cho cô lên ngựa phóng túng một phen.

- Cái gì mà thảo nào?

Trương Thượng Hân đưa tay vuốt mái tóc dài, lộ ra đôi má tinh xảo.

- Thảo nào cô lại gọi tên tôi.

Đường Trọng nói.

- Tôi không phải là sợ cậu đi mất đâu.

Trương Thượng Hân cười.

- Cậu cũng quá không nói nghĩa khí rồi. Loại chuyện tốt thế này mà không mời tôi một tiếng.

- Tôi mời cô, cô từ chối thì sao chứ?

- Dù sao thì cậu cũng không mời rồi. Thế là cậu không có lý.

Trương Thượng Hân mạnh mẽ nói.

Đường Trọng cười cười, không đáp.

Chạy hai mươi mấy phút, Đường Trọng sợ con ngựa mệt nên thả chậm tốc độ lại. Con ngựa đỏ thẫm kia giống như hiểu được tâm tư của chủ nhân, dứt khoát không thèm chạy nữa, bước chậm rì rì, thỉnh thoảng còn há mồm gặm mấy miếng cỏ xanh.

Đường Trọng và Trương Thượng Hân cũng không xuống ngựa, ngồi trên lưng ngựa cưỡi ngựa xem hoa, nhìn phong cảnh bốn phía.

- Đẹp quá.

Trương Thượng Hân cảm thán.

- Đúng vậy đó.

Đường Trọng nói.

Hiện giờ đúng là mùa hoa cải nở, nhìn khắp tầm mắt là một màu vàng óng.

- Đạo diễn của chúng ta xem ra vừa ý cậu rồi, muốn mời cậu làm khách quý chỉ định của tiết mục chúng tôi.

Trương Thượng Hân nói.

- Cái gì là khách quý chỉ định chứ?

- Thì là...

Trương Thượng Hân sờ lên trán. Người này cái gì cũng không biết sao? Thật sự đúng là gà mờ của ngành giải trí mà.

- Cậu định kỳ tới tham gia tiết mục của chúng tôi. Hoặc là mỗi kỳ tham gia tiết mục của chúng tôi.

Đường Trọng nghĩ ngợi, vẫn quyết định từ chối, nói.

- Tôi rất muốn đồng ý với cô. Nhưng cô cũng biết là thời gian của tôi không rõ ràng. Lúc nào tôi cũng có thể đi xa. Tôi không thể xác định là tôi có ở Minh Châu không, thậm chí tôi cũng không biết là tôi còn làm ở ngành này bao lâu...

- Cái gì? Cậu muốn đi đâu?

Trương Thượng Hân kinh hãi. nhiều người tranh nhau vỡ đầu để được vào ngành này, Đường Trọng ngược lại sau khi phát triển tốt rồi lại nghĩ tới chuyện rời đi.

- Đợi tới lúc Đường Tâm trở về là tôi đi thôi.

Đường Trọng nói.

- Cậu cam lòng sao?

- Cam lòng chứ.

Đường Trọng khẳng định.

- Ở đây không phải là con đường của tôi.

- Vậy con đường của cậu là gì?

Trương Thượng Hân hỏi.

- Con đường của tôi là ngôi sao của biển rộng.

Đường Trọng trêu chọc.

- Không muốn nói thì thôi.

Giọng Trương Thượng Hân hờn mát.

Đường Trọng cười cười, cũng không vì Trương Thượng Hân oán trách mà thay đổi lập trường.

Tạo gia tộc hào phú của riêng mình, mục tiêu như vậy rất nhiều người khó có thể hiểu được mà.

Trương Thượng Hân cũng hiểu là giọng điệu của mình không ổn. Ai cũng có bí mật riêng, mình dựa vào cái gì mà yêu cầu người khác phải thẳng thắn với mình chứ?

- Thực xin lỗi.

Trương Thượng Hân nói.

Đường Trọng cười nói:

- Không sao.

- Cậu thật sự tiếp nhận sao?

Trương Thượng Hân nói.

- Tôi không nhận lời xin lỗi thì không phải là càng áy náy hơn à?

Đường Trọng lại nói đùa.

- Tôi thật sự không hiểu cậu. Thật ra cậu là một người rất dễ thân cận mà. Vì sao lại thường phát sinh xung đột với người khác chứ?

- Bởi vì tôi với bọn họ đều là kẻ đê tiện cả.

Đường Trọng nói.

- Đê tiện gặp đê tiện, thế thì gọi là không thể đồng hành, tất nhiên phải chiếnấu một phen, phân rõ thắng bại mới được.

- Lần đầu tiên tôi được nghe một người đánh giá bản thân như vậy đấy.

Trương Thượng Hân cười khanh khách nói. Cô ngẩng mặt nhìn trời, mừng rỡ kêu:

- Ồ, cậu nhìn trên trời có người thả diều kìa.

Đường Trọng nhìn sang hướng tay cô chỉ, đánh giá nghiêm túc vài lần, nói:

- Không phải diều đâu. Là có người đang chơi máy bay điều khiển từ xa.

- Òa, hiện giờ máy bay điều khiển từ xa bay cao được như vậy à?

Trương Thượng Hân kinh ngạc thán phục nói.

- Thế này đã tính là gì chứ? Một số máy bay điều khiển từ xa chấp hành nhiệm vụ quân sự có thể bay tới ngàn mét đấy...

Đường Trọng nói.

Đột nhiên trái tim Đường Trọng lạnh như băng.

Hắn ôm sát eo Trương Thượng Hân, hô:

- Ngồi cho vững.

Nói xong hắn liền vỗ tay vào mông ngựa phía sau.

- Đi.

Đường Trọng rống lớn.

Con ngựa bị đánh đau, lập tức thoát khỏi trạng thái nghỉ ngơi, bắt đầu bỏ chạy.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Đường Trọng, cái máy bay còn cách cả trăm mét lúc này bay về phía người ngựa Đường Trọng.

- Đường Trọng, sao vậy?

Trương Thượng Hân mờ mịt không hiểu. Vừa rồi còn tốt đẹp, sao giờ Đường Trọng lại sinh ra phản ứng lớn như vậy chứ?

- Có người muốn hại chúng ta.

Đường Trọng nói.

- Cúi người xuống đi.

Trương Thượng Hân không dám nhiều lời, lập tức cúi thấp xuống, hai tay nắm chặt bờm ngựa, tránh cho mình bị ngã xuống dưới.

Thân thể Đường Trọng cũng dán phía sau lưng Trương Thượng Hân, giảm lực cản của gió, phi như điên về phía trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.