Thân thể ma sát lên nhau, hơi thở hổn hển, tim đập nhanh hơn.
Hai người dùng tư thế nam trên nữ dưới mà ôm lấy nhau. Ghế salon bằng da mềm mại còn thoải mái hơn cả giường lớn tre khách sạn.
Có thể đoán được, một trận đại chiến nguyên thủy sắp được bắt đầu rồi!
Đường Trọng quả nhiên không để cho mọi người thất vọng.
Hắn bò lên người Công Tôn Tiểu Ý, lật mạnh thân thể cô xuống.
Hắn để cô đối mặt với ghế salon, dùng tấm lưng khêu gợi quay về phía mình.
- Cô có thích tư thế này không?
Đường Trọng cười hỏi.
- Mày sỉ nhục tao, tao sẽ đòi lại gấp trăm lần.
Công Tôn Tiểu Ý chỉ có thể uy hiếp miệng, hoặc là một loại thổ lộ. Nếu không thì cô cũng không biết phải đối mặt với cảnh bị sỉ nhục mà mình khó chấp nhận này thế nào.
Từ nhỏ tới lớn đều là cô đối xử với người khác như vậy, chưa từng có người đàn ông nào dám làm thế với cô.
- Tôi nhất định sẽ khiến cô không thất vọng đâu.
Đường Trọng nói. Hắn nhặt chiếc áo sơ mi màu trắng của Công Tôn Tiểu Ý lên, cuốn thành một cái dây thừng trắng, sau đó trói hai tay Công Tôn Tiểu Ý lại.
- Việc tôi đang làm đây mà đòi trả lại gấp trăm lần thì khả năng là hơi khó đấy.
- Đồ con hoang, đồ cầm thú.
Công Tôn Tiểu Ý vẫn không ngừng chọc giận Đường Trọng.
- Con hoang của Khương gia.
- Tôi họ Đường. Cha tôi cũng họ Đường, vốn chẳng có quan hệ gì với Khương gia. Tôi mà là con hoang thì anh cô với bà ngoại cô sẽ bị xem là thứ gì?
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Chặt chưa? Nhất định cô không xa lạ gì với việc này đâu nhỉ?
-......
Công Tôn Tiểu Ý đúng là không xa lạ gì với việc này. Đây là thứ vốn cô rất am hiểu mà. Thế nhưng sao Đường Trọng lại biết được?
Cột chặt đôi tay rắn chắc của Công Tôn Tiểu Ý lại, khiến cô không thể nhúc nhích xong, Đường Trọng lại ôm lấy cô, xoay người cô trở lại.
- Hóa ra hắn cũng không phải thích "doggy" hắn thích "trói" sao?
Trong đầu Công Tôn Tiểu Ý thầm nghĩ.
- Thảo nào không tìm thấy cúc áo lót ở phía sau lưng, hóa ra là ở trước ngực à?
Đường Trọng ngắm ngực cô một vòng, tự giễu. Ngón tay của hắn bắt đầu đưa tới chính giữa hai trái đào tiên, sau đó nhẹ nhàng hất lên một cái.
Phực! Cúc căng cứng của áo lót liền bật sang hai bên. Hai ngọn núi tuyết đồ sợ hiện ra trước mặt Đường Trọng.
Đau khổ, tuyệt vọng, chán ghét, còn có kích thích khó có thể ức chế nổi.
Trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang. Công Tôn Tiểu Ý sắp điên tới nơi rồi.
Cô chưa từng nghĩ là sẽ có một ngày mình dùng tư thế này nằm trước mặt Đường Trọng.
- Dáng người thật không tệ.
Đường Trọng nói.
- Mày chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?
Công Tôn Tiểu Ý mỉa mai.
- Thảo nào bây giờ toàn là phụ nữ thích phụ nữ thôi.
- Thật ra tôi rất lợi hại đấy, cô không nên xem thường tôi.
Mặt Đường Trọng đỏ lên, cố gắng giải thích.
Dù là người đàn ông nào mà bị một người phụ nữ nghi ngờ là "chỉ có chút bản lĩnh" thì đều rất khó duy trì được sự trấn tĩnh.
Hắn cầm bình rượu đỏ vừa bị mở ra trên bàn, sau đó đổ cả lên ngực và mặt cô.
Bộ ngực trắng như tuyết trở nên đỏ thẫm, toát lên vẻ đẹp đầu độc nhân tâm.
Thân thể Công Tôn Tiểu Ý run lên, cảm thấy một luồng khoái cảm khó có thể hình dung được.
- Mình bị làm sao vậy?
Cô bỗng nhiên bừng tỉnh. Chẳng lẽ mình thích cảm giác này sao? Lại thích bị người khác nhục mạ lăng nhục à?
- Thủ đoạn không tồi phải không? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Đường Trọng nói.
Hắn vung vỏ chai rượu đập mạnh lên trên mặt bàn đá.
Bình rượu bị nghiền nát, trong tay hắn chỉ còn lại cổ bình bén nhọn.
Hắn rất nghiêm túc nhìn mấy đầu nhọn kia, thở dài.
- Nếu sắc hơn một chút thì tốt rồi.
- Mày muốn làm gì? Muốn làm gì?
Công Tôn Tiểu Ý kinh hãi.
Chẳng lẽ thằng này là một thằng biến thái, muốn cắt bộ ngực của phụ nữ hay là giết người diệt khẩu sau? Cô thực sự cảm thấy không giống vậy.
- Đừng kích động.
Đường Trọng an ủi.
- Mọi người quen biết một hồi cũng nên để lại chút kỷ niệm để nhớ mới đúng.
Hắn không để ý tới sự giãy dụa của Công Tôn Tiểu Ý, dùng đầu nhọn kia đâm mạnh vào ngực trái của cô.
- Á...
Công Tôn Tiểu Ý phát ra tiếng kêu đau đớn.
Đầu nhọn cắt vào da thịt mềm mại, trên ngực cô liền có một dòng máu màu đỏ chảy ra.
- Ngại quá, hình như dùng sức mạnh quá rồi.
Đường Trọng xin lỗi.
- Lần sau sẽ không như vậy đâu.
Hắn lại vạch thêm một đường nữa trên ngực cô.
Vì vậy chữ "nhất" màu đỏ liền biến thành một chữ "T".
Công Tôn Tiểu Ý lại kêu thảm thiết lần nữa.
- Biến thái, cái đồ biến thái đáng chết.... Đồ cầm thú đê tiện... Tao nhất định phải giết mày. Tao nhất định phải giết màu. Tao muốn cho họ Đường nhà mày không còn con cháu. Tao muốn cả nhà mày chết hết...
Trong tiếng quát tháo của Công Tôn Tiểu Ý, Đường Trọng lại khắc một chữ Z trên ngực trái của cô.
Cách ghi chữ Z cũng rất đơn giản, vẽ hai nét ngang trước sau đó vẽ một nét chéo.
- T.Z.
Đường Trọng nhìn chăm chú lên hai chữ đỏ, thỏa mãn cười:
- T đại biểu cho Đường trong Đường Trọng, Z đại biểu cho Trọng trong Đường Trọng. Đây là chữ viết tắt tên của tôi... Vật kỷ niệm này không tồi chứ? Cô nói nhìn thấy tôi là ghét, thấy mấy chữ này thường xuyên liệu có đỡ ghét đi một chút không?
-......
Mắt Công Tôn Tiểu Ý hiện đầy tơ máu, yết hầu rống lên khàn khàn.
Nơi này là Nhất Phẩm Giang Sơn, ca mua ồn ào náo động. Không được khách cho phép, người bên ngoài cũng không thể tiến vào.
Cho nên dù bọn họ có gây náo loạn ở bên trong như thế nào thì cũng không ai biết được.
Cô cho rằng chỉ nhận lần bắt nạt thứ hai thôi, không ngờ Đường Trọng lại dùng phương pháp tàn khốc như vậy để trả thù.
Mình mắng là ghét hắn, hắn lại tự khắc tên lên ngực mình.
Lúc mặc quần áo nhìn thấy nó, lúc tắm nhìn thấy nó, lúc thân mật với những người phụ nữ khác cũng thấy nó... Thời khắc nào cũng đều thấy nó.
Cho dù là xóa nó đi, cắt khối da kia đi thì nó thật sự tan biến trong vô hình sao?
Nó ở trong da thịt, cắm rễ vào nội tâm và xương cốt.
Cái con chó điên, cái con sói tàn nhẫn này. Hắn lại dùng thủ đoạn ti tiện nhất, tàn nhẫn nhất để phá hủy lòng tự trọng của kẻ thù.
Hoàn toàn biết xong chữ viết tắt tên mình, giống như là hoàn thành một việc vô cùng giỏi vậy.
Tùy ý để máu tươi chảy đầu, tràn ngập toàn bộ nửa người trên của cô.
Ngón tay của Đường Trọng vẽ nhẹ lên trên hai đỉnh núi, biểu lộ say mê.
Máu tươi dính đỏ ngón tay hắn, hắn cũng chẳng quan tâm chút nào.
Ngón tay dính máu kia viết lên ngực cô: Đường Trọng đã tới đây.
Hắn không chỉ tới đấy mà còn đóng vĩnh viễn ở đây.
Hắn vĩnh viễn không mất đi. Hắn đã trở thành một tấm bia to bất hủ.
Cả đời này Công Tôn Tiểu Ý làm sao có thể quên hắn được chứ?
Đường Trọng thưởng thức lại một lần, sau đó vứt mảnh vỏ chai trong tay mình đi, vừa cười vừa nói:
- Như vậy thì chúng ta trở thành một thể đi nha?
Công Tôn Tiểu Ý cảm thấy uất ức vô cùng, trong lòng có nước mắt lại không khóc được.
Không, cô cũng không thể khóc.
Khóc tức là nhận thua.
Cô tuyệt đối không nhận thua, chết cũng không nhận thua.
Đường Trọng đứng từ trên người Công Tôn Tiểu Ý dậy, ngồi một bên ghế salon, tùy ý để cô nửa người lồ lộ ra,, chật vật nằm đó.
- Có phải cô cảm thấy rất uất ức không?
Đường Trọng híp mắt nhìn cô, giọng nói dịu dàng.
-......
Trả lời hắn chỉ có ánh mắt như muốn giết người của Công Tôn Tiểu Ý.
- Cô có phải cảm thấy tôi rất tàn nhẫn không?
-......
- Cô còn cảm thấy tôi biến thái hả?
-...
- Đương nhiên nhất định cô cũng hơi tiếc nuối. Tiếc nuối vì tại sao tôi lại không dùng phương pháp kia để trừng phạt cô...
- Đồ con hoang, đồ cặn bã mày chết đi. Tao tình nguyện để chó chơi chứ cũng không muốn để cho mày...
- Cô xem. Tôi còn chưa nói tới phương pháp này thì cô đã tự đề đạt rồi...
Đường Trọng lắc đầu.
-...
Công Tôn Tiểu Ý xấu hổ tới mức muốn đập đầu vào gối mà chết.
Hiện tại cô mới phát hiện ra cô kém người này quá xa rồi, thật sự là kém quá xa, dù là tâm trí hay thủ đoạn.
Mỗi một câu của hắn đều có bẫy rập, không cẩn thận là rơi vào bẫy, bị hắn sỉ nhục tới chết đi sống lại.
Hắn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy đối phó với mình, thân thể mình lại bán rẻ mình, sinh ra khát vọng với hắn... Chuyện này đối với phụ nữ mà nói, không, đối với cô mà nói không phải là chuyện càng khó chịu hơn sao?
- Tôi cảm thấy tôi chỉ làm chuyện tôi nên làm mà thôi.
Đường Trọng nhìn thấu tâm tư của Công Tôn Tiểu Ý, miệng cười cười:
- Cô dẫn tôi đi tới câu lạc bộ đua xe kia thì tôi không thèm để ý. Bởi tôi thắng được hai chiếc xe thể thao, một chiếc tự mình lái, một chiếc tặng cho người phụ nữ của mình. Cô ấy rất vui vẻ, tôi cũng vui vẻ... Chuyện Trần Kiếm kia chỉ là trò chơi của trẻ con, giống như là cô nói vậy, ngoại trừ làm cho tôi bực mình ra thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Đương nhiên tôi vẫn đang rất tức giận. Bởi vì, bởi vì tôi là Đường Trọng, cho nên bọn Trần Kiếm mới không thực hiện được ý đồ. Tôi không biết cô có sử dụng thủ đoạn này với người khác hay không nhưng tôi hy vọng đây là lần đầu tiên cô làm loại chuyện này.
-......
Trầm mặc. Bây giờ Công Tôn Tiểu Ý đối phó với Đường Trọng chỉ là cắn chặt răng mà trầm mặc.
Đương nhiên ánh mắt của cô lại càng bộc lộ tình cảm.
Cô muốn giết Đường Trọng.
Muốn phanh thây xé xác hắn.
- Thế nhưng mà chuyện ở núi Minh Dương kia là thế nào?
Vẻ mặt Đường Trọng trở nên âm trầm.
- Là thủ đoạn của cô, hay là kiệt tác của tên anh trai " Thất ngốc" của cô hả?
Ánh mắt Công Tôn Tiểu Ý mờ mịt nhìn Đường Trọng, giống như căn bản không hiểu hắn đang nói chuyện gì.
Hoặc là như mình bị oan, Đường Trọng nói chuyện như đổ bô lên đầu cô vậy.
- Truyền thông và internet đều có vô số người mắng tôi. Tôi cũng không thèm để ý chút nào. Bởi tôi hiểu rất rõ là bọn họ cho dù có hao phí tâm cơ, sử dụng ngôn tử độc ác hoa lệ nhất, đối với tôi cũng sẽ không có bất cứ tổn thương gì. Nói cách khác, cho dù bọn họ có mắng tôi thế nào thì tôi cũng có thể còn sống, hơn nữa còn sống không tồi.
Đường Trọng nói.
- Nhưng những người hận tới mức chính thức ra tay muốn giết tôi thì mới là những kẻ đáng hận chính thức... bởi vì mỗi lần đối mặt với bọn chúng, tôi đều chỉ có hai sự lựa chọn, giết chết đối phương hoặc là bị giết. Tôi không muốn chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]