Dựa theo sự lý giải của Đường Trọng với Tiêu Nam Tâm, lúc mình ôm bả vai của cô ấy thì cô ấy nhất định sẽ đánh ra một quyền.
Nhưng nằm ngoài dự kiến của Đường Trọng là Tiêu Nam Tâm không làm vậy.
Cô ngoan ngoãn để yên cho Đường Trọng ôm, tay vẫn bưng tách trà nóng, nói:
- Thật ra tôi cũng muốn đánh ra một quyền.
- Vậy sao?
Đường Trọng nở nụ cười. Hắn biết Tiêu Nam Tâm nói rất đúng. Vì lúc thi biện luận, phần lớn thời gian Tiêu Nam Tâm đều giữ im lặng, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn chằm chằm vào bọn hắn, tùy ý để đối thủ thao thao bất tuyệt công kích. Đây cũng là một trong những nguyên nhân thất bại của Nam Đại ở Yale.
Đường Trọng biết Tiêu Nam Tâm đang áp chế lửa giận của mình. Vì cô lo mình vừa nói thì sẽ chửi ầm lên.
- Cô cũng không phải người biết hạ thủ lưu tình.
- Vì viện trưởng học viện tâm lý học Nam Đại là ông nội tôi.
Tiêu Nam Tâm bất đắc dĩ nói.
Đường Trọng đã hiểu gật đầu. Tiêu Nam Tâm là cháu gái ruột của viện trưởng Tiêu Dục Hằng. Nếu Tiêu Nam Tâm vung nắm đấm ở Yale thì sẽ ảnh hưởng rất xấu tới danh dự của viện trưởng Tiêu Dục Hằng. Đặc biệt là lúc này, khi tranh chấp giữa thầy trò viện trưởng Tiêu Dục Hằng và Vương Kỳ Khuê đang trong thời khắc mấu chốt, Tiêu Nam Tâm lại càng không thể làm như vậy.
Về phần Đường Trọng, hắn đã nghĩ giảm ảnh hưởng xuống mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017210/chuong-609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.