Đường Trọng nằm trên mặt đường thánh Anthony, mặt đường nóng bỏng còn không bằng một phần mười trái tim Đường Trọng lúc này.
Thu Ý Hàn nằm trên người Đường Trọng, hai người ôm nhau, không muốn tách ra một giây phút nào.
- Đường Trọng, thật tốt quá, giống như nằm mơ vậy.
Thu Ý Hàn giống như chú chó nhỏ vui vẻ, cọ cọ đầu vào ngực Đường Trọng.
- Em tưởng mình nằm mơ. Khi em nghe được giọng nói của anh, em không tin đây là sự thật. Em đã nghĩ rằng em nghe lầm. Bởi vì mỗi ngày em đều nghe anh nói cho nên bây giờ sinh ra ảo giác. Em nghĩ, nhất định đây là ảo giác. Em cũng không dám ngẩng đầu. Bởi vì em sợ khi ngẩng đầu lên sẽ phát hiện người kia không phải anh. Em sẽ rất thất vọng.
- Mỗi ngày đều nghe anh nói sao?
Đường Trọng sững sờ. Hắn đúng là thường xuyên gọi điện cho Thu Ý Hàn nhưng cũng không phải mỗi ngày mà.
Trong lòng hắn cả kinh, chẳng lẽ Thu Ý Hàn bị bệnh sao?
Nếu không sao cô lại có ảo giác như vậy?
Chỉ cần là người bình thường thì sao không thể xác định người khác có gọi điện cho mình hay không chứ?
- Đúng vậy.
Thu Ý Hàn ngượng ngùng cười cười. Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm kiếm, sau đó mở một tệp tin ghi âm.
- Vậy anh nói một chút, Thu Ý Hàn là loài hoa gì?
Trong điện thại truyền đến giọng nói của Hà Na.
- Vấn đề này phải để lão Nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017202/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.