Mắt to ngập nước, đen bóng, đồng tử không chứa bất kỳ tạp chất gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, ngũ quan tinh xảo không hề có khuyết điểm nhỏ nhặt nào. Cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên, liên tục thổi nhẹ nhàng vào tay hắn.
Không biết có phải là do tác dụng tâm lý của mình hay không, được Thu Ý Hàn thổi như vậy, Đường Trọng cảm thấy thật sự bàn tay mình đã thoải mái hơn rất nhiều. Cảm giác nóng rát đau đớn kia đã biến mất, hóa thành một hồi lại một hồi mát lạnh.
- Đã hết đau.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Thật sao?
Con mắt của cô gái nhỏ càng mở to hơn, vẻ mặt vui mừng nói.
- Thật sự.
Đường Trọng khẳng định gật đầu.
- Thật tốt quá. Thật tốt quá. Thu Ý Hàn cao hứngnói.
- Phương pháp của bà ngoại thật sự rất hữu hiệu.
- Đúng vậy. Phương pháp của bà ngoại hữu hiệu, Thu Ý Hàn trị liệu càng hữu hiệu.
Đường Trọng trêu chọc nói.
- Thật sự đã hết đau sao?
- Không đau.
- Em giúp anh thổi tiếp nhé?
- Không cần.
- Vì sao?
- Mệt mỏi.
- Em không phiền lụy.
- Anh sợ em mệt mỏi.
Thu Ý Hàn lại híp mắt vui vẻ nở nụ cười, nói:
- Em không mệt chút nào. Ồ, cái khăn lụa này là của cô sao?
Thu Tĩnh đang đứng đằng sau lưng bọn hắn nghe chuyện, nhìn hai người kia liếc mắt đưa tình không coi ai ra gì. Nhiều lần đã muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017195/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.