Khương Khả Nhân không còn giống chủ tịch của một tập đoàn. Sau khi Đường Trọng vào phòng ngồi xuống, cô liền tự mình pha trà cho Đường Trọng, nói chỗ cô có một hộp trà Đại Hồng Bào rất khó mua được ngoài thị trường. Sau đó lại hỏi Đường Trọng có đói bụng không rồi bảo Văn Tịnh chuẩn bị một bữa ăn trưa mà cô hay dùng mang lên.
Đường Trọng nhìn cô vui vẻ bận rộn, trong lòng cảm thấy ấm áp khác thường.
Đây là nhà, là mẹ. Chỉ có nhà và mẹ mới cho bạn cảm giác như vậy, mới có thể quan tâm bạn như vậy.
Bận rộn một lúc, Khương Khả Nhân mới ngồi xuống đối diện với Đường Trọng. Cô nhìn khuôn mặt, ánh mắt, lông mi của Đường Trọng, yên lặng mà chứa đầy tình cảm, giống như xem mãi cũng không chán.
- Còn cần cái gì?
Văn Tịnh đứng ở một bên, giọng nói khó chịu hỏi.
- Không cần gì cả.
Đường Trọng cười nói.
- Nghĩ kĩ đi.
Giọng Văn Tịnh cứng ngắc nói.
- Nghĩ kĩ rồi.
Khương Khả Nhân nghiêng người nhìn Văn Tịnh nói:
- Văn Tịnh, cô đi xuống trước đi.
- Dạ tiểu thư.
Văn Tịnh đáp rồi xoay người đi ra ngoài.
Đường Trọng cười nói:
- Cô ấy đang trách con.
- Không sao, đã qua rồi.
Khương Khả Nhân cười:
- Rất nhanh thôi sẽ quên hết.
- Có một số việc làm cho khó chịu.
Đường Trọng nói:
- Thời gian qua rồi nhưng trong lòng vẫn khó chịu.
Khương Khả Nhân im lặng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017068/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.