Sau khi hai người thanh niên rời đi, bà lão cùng Lý Thiến hai mắt nhìn nhau.
- Chuyện này rốt cuộc là sao? Vừa mới đang vui vẻ sao đã vội đi rồi cơ chứ?
Bà lão oán trách nói.
- Vừa mới dùng bữa xong, còn chưa uống chén trà mà nghỉ ngơi chút mà đã đi rồi.
- Thật là kỳ quái mà.
Lý Thiến cũng cảm giác được có chỗ nào không thích hợp.
- Hay là cái thằng nhóc đó không thích Nam Tâm nhà chúng ta?
- Sao có thể như thế?
Bà lão cứ như con mèo bị dẫm vào đuôi mà nhảy dựng lên. Con dâu nói như thế chẳng khác nào hoài nghi ánh mắt của mình nhìn người không tốt sao?
- Mẹ ở cùng với Nam Tâm, những chuyện của nó mẹ sao lại không biết? Con còn chưa nhìn thấy ánh mắt Nam Tâm nhìn Đường Trọng hay sao. Ai dà, nói ra thì cũng hơi ngượng. Đường Trọng cũng đối tốt với Nam Tâm. Nghe Nam Tâm nói, có một khoảng thời gian Nam Tâm bị thương ở chân, mỗi lần lên lầu xuống lầu, đều là Đường Trọng cõng nó. Còn nữa hai đứa chúng nó đứng chung một chỗ cũng khá là đẹp đôi nha. Chỉ cần chúng nó có ý, người lớn như chúng ta cũng bỏ chút công sức tác hợp, chẳng phải là sẽ thành sao? Năm đó mẹ với cha con kết hôn cũng mới chỉ nhìn thấy mặt nhau một lần. Không phải là nhờ bà mối tác hợp cho sao? Thế mà cũng sống yên ổn hơn nửa đời với nhau rồi đấy.
Dừng một chút, bà lão nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017062/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.