- Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Đáng tiếc, ta lại là tiểu nhân.
Quách Vân Tung rất thích những câu nói này.
- Ta là người không thích thù hận, bình thường có cừu thì báo tại chỗ.
Nhưng Quách Vân Tung càng thích những lời này hơn.
Quách Vân Tung không phải người rộng lượng, cũng không thể như người ta nhất tiếu xóa ân cừu, nhưng nhịn một cục tức thì lại có thể.
Quá trình đấu tranh của ông ta với Đường Trọng thì chính ông ta là kẻ bị khuất nhục. Cũng đã bị Đường Trọng khi dễ nhiều lần, mỗi lần như thế lại khiến cho người ta có cảm giác chết đi sống lại.
Không nói danh tiếng của T4 xấu đi cùng sự ra đi của Chung Minh Vũ khiến cho Bác Nghệ gặp phải tổn hại cực lớn về kinh tế, chỉ là ông ta đã vứt bỏ quá nhiều thứ trước mặt Đường Trọng. Danh dự, tôn nghiêm, còn có hy vọng vào cuộc sống.
Hắn Quách Vân Tung xuất thân bất phàm, ra tay xa xỉ, có nhãn lực, có tâm cơ, từ khi xuất đạo đến nay, còn chưa từng có ai có thể nói đùa với ông ta, đụng đến một sợi tóc trên đầu. Càng không nói đến mấy loại hình tra tấn như là sút tiểu huynh đệ hay là dí nước nóng vào hoa cúc để bạo.
Nhưng do cái tên kia mà chính ông ta đã phải nhận lấy hết thảy.
Ông ta có đến một ngàn cái lý do để hận Đường Trọng, càng có một vạn lý do để trả thù Đường Trọng.
Hai ngày trước Đường Trọng mới uy hiếp Quách Vân Tung, nói rằng việc hắn muốn làm thì không ai có thể ngăn cản được. Lúc đó thì Quách Vân Tung không hề nói gì, không hề có bất kỳ phản bác nào với câu nói đó.
Không phải là ông ta sợ Đường Trọng mà là ông ta đang thầm suy ngẫm xem nên phản kích hắn như thế nào.
Giống như là lúc biết được bí mật của tiểu tình nhân vậy, chờ đến ngày nào đó sẽ cho cô ấy một chút vui mừng.
Quách Vân Tung đang tìm kiếm một cơ hội như thế, dựng lên một cái sân khấu rồi diễn một màn thực đặc sắc.
Thế nên nghi thức ký kết long trọng ngày hôm nay chính là chuẩn bị cho ông ta, cũng là vì Đường Trọng mà chuẩn bị nữa.
Ông ta muốn làm nổi bật hình tượng của người thắng cuộc của chính mình cho mọi người đều thấy, hơn hết là để thể hiện sự vô năng của Đường Trọng. Ông ta muốn để cho mọi người nhìn thấy thanh danh của Đường Trọng biến trở thành rác rưởi trên sân khấu, tát vào mặt hắn, từng bạt một, sau đó đạp hắn ngã xuống đất, rồi nhổ thẳng một bãi nước bọt vào hắn.
Nghĩ tới thôi mà đã khiến cho trong lòng cảm thấy sảng khoái rồi.
Hôm nay Quách Vân Tung chính là tiêu điểm của toàn trường, ông ta đi tới đâu thì ai cũng nhìn theo.
Thấy ông ta đứng nói chuyện với Đường Trọng và Tôn Văn Lâm bên này thì tầm mắt mọi người đều chú ý sang.
Minh tinh tai to mặt lớn, những điều bình thường như ăn mặc, đi lại thì người dân sẽ hiếu kì, nhưng cũng không có nghĩa là minh tinh không thích nói chuyện.
Hoa Thanh Ngô Nhạc và tập đoàn Bác Nghệ cùng tranh đoạt danh ngạch nhập cổ phần với Điện ảnh thế giới, cuối cùng Hoa Thanh bại trận, Bác Nghệ đã trở thành người thắng cuộc cuối cùng. Lúc này ông chủ lớn của Bác Nghệ Quách Vân Tung lại chủ động ra đón, nếu không phải khoe khoang thì cũng là đả kích đối thủ cạnh tranh, nếu không thì chẳng ai tin nổi ông ta không có ý đó.
Thế nhưng ông ta rốt cuộc đã nói gì với ông chủ Hoa Thanh Tôn Văn Lâm mà sắc mặt người ta khó coi thế kia?
Tôn Văn Lâm có danh xưng là “lão đạo”, bởi cách nói chuyện rất già dặn. Với công phu dưỡng khí của ông ta thì bình thường sẽ không dễ gì mà bị người ta chọc giận nổi.
Nếu như cái tên hỗn đản Quách Vân Tung này nhằm vào ông ta thì ông ta đại khái sẽ cười trừ cho qua, sau đó sẽ chọc lão vài dao. Nhưng lão lại nhắm vào Đường Trọng, điều này khiến cho nội tâm Tôn Văn Lâm rất là không thoải mái.
Đường Trọng là ông chủ chân chính của Hoa Thanh, người ngoài thì không biết nhưng ông ta biết. Hơn nữa cái vị trí chủ tịch Hoa Thanh của ông ta cũng là do Đường Trọng cất nhắc. Chủ nhục thần chết, Quách Vân Tung đánh vào mặt Đường Trọng trước mặt ông ta khiến cho ông ta khó có thể nhịn được.
m- Quách lão bản, ông nói thế quả là không hiểu đạo tiếp khách rồi đó? Hoa Thanh chúng tôi nhận lời mời tham gia vào nghi thức ký kết chính là cho Quách lão bản mặt mũi rồi, cũng là muốn động viên cho Bác Nghệ. Chúng tôi đứng ở đây cũng chính là khách của Bác Nghệ. Hiện tại ở trước mặt nhiều người như vậy mà ông đối đãi với khách của mình như thế sao? Ông sợ mọi người sẽ chê cười hay sao?
Tôn Văn Lâm cũng không phải là người dễ chọc vào. Nếu mà ngươi thích thì đừng trách ta độc ác nha. Ngươi không biết xấu hổ, chúng ta cũng không sợ mất mặt.
Ngươi thích gây sự thì chúng ta sẽ nháo cho ngươi chết. Vấn đề là chúng ta nháo thật lớn rồi phủi đít mà đi thì ai là người chịu trách đây?
- Tôn quản lý, lời này của ông tôi nghe không có ổn đâu.
Quách Vân Tung tức giận điển hình của kẻ đã được tiện nghi mà còn thích đi khoe mẽ.
- Tôi chính là tới hoan nghênh Hoa Thanh mấy người thôi. Làm sao có thể nói tôi không hiểu đạo đãi khách cho được?
- Hơn nữa nếu như mà Bác Nghệ chúng tôi mà không hiểu đạo đãi khách thì tôi còn có thể đứng ở chỗ này mà đón từng vị khách quý hay sao? Levin tiên sinh vẫn còn đang ngồi ở phía trong hậu trường đó, hợp đồng quan trọng tôi cũng xếp sang một bên rồi, thế mà còn nói là chưa biểu hiện được sự thành tâm của chúng tôi hay sao?
- Tôn quản lý này, cơm có thể ăn nhiều, rượu có thể uống nhiều nhưng mà lời nói thì không thể nói lung tung được. Người không biết sẽ nói Bác Nghệ chúng tôi vì thắng mà tự kiêu đó. Quách Vân Tung tôi trước nay chưa bao giờ làm chuyện đó, mà đây cũng không phải phong cách hành xử của Bác Nghệ chúng tôi.
Quách Vân Tung làm ra bộ dáng oan uổng, uất ức nói tiếp:
- Vốn là tôi nghĩ chỉ cần đơn giản ký một cái hợp đồng với Điện ảnh thế giới là xong mà thôi, nhưng mà Levin tiên sinh lại cảm thấy chuyện này nên để cho giới truyền thông thông báo cho các vị bạn hữu cùng biết, hôm nay có nhiều người tới động viên, đó chính là vinh hạnh của Quách Vân Tung tôi đây. Tôi sao có thể không tiếp đón chu toàn những người mà tôi coi là bạn bè này được?
- Nói còn hay hơn là hát đó. Nói tóm lại chuyện gì xảy ra thì chính ông là người hiểu rõ hơn ai hên đó.
Tôn Văn Lâm chế nhạo nói.
- Tôi hiểu rõ, thì các người cũng hiểu rõ mà. Không phải hay sao?
Quách Vân Tung cười lớn nói. Sảng khoái thật, từ trước tới giờ chưa bao giờ sảng khoái được như vậy.
Dù cho có im lặng, chỉ cần đứng ở đầu gió, chỉ nhẹ đánh rắm một cái cũng đủ khiến cho mấy tên đứng sau phải nhíu mày nhăn mặt ngay.
- Chúng tôi tất nhiên là biết.
Đường Trọng cười ha hả nói. Vẻ mặt hắn vui vẻ nhìn về phía Quách Vân Tung:
- Thế nên cho phép tôi được chân thành nói một câu này, chúc mừng Quách tổng.
Quách Vân Tung không thích biểu hiện hiện tại của Đường Trọng. Ông ta thích được thấy vẻ mặt của hắn ủ rũ buồn bã. Hắn cười vui vẻ như vậy là có ý gì đây?
Không coi mình ra gì hay là không coi thắng lợi mà chính mình đoạt được ra gì hay sao?
Dù cho là loại nào cũng khiến Quách Vân Tung khó có thể chấp nhận được.
- Tôi cũng chỉ có thể nói lời cảm ơn lần nữa thôi.
Quách Vân Tung vẻ mặt rất là vui vẻ. Mày cười thì tao cũng cười với mày. Nghĩ là tao không làm được sao?
- Nhưng mà người trẻ tuổi mà, lời nói cũng có chút không vẹn toàn cho lắm. Có câu nói gì nhỉ? Súng bắn chim đầu đàn. Ngươi càng nhảy loạn thì ngã xuống càng nhanh. Đường đổng cậu nói đúng không?
- Quách đổng thật là người hiểu đời đó nha, mỗi một câu nói đều khiến người ta cảm thấy được đạo lý trong đó.
Đường Trọng rất nghiêm túc nói.
m- Hiểu đời thì không dám nhận, nhưng cũng có chút tâm đắc trong việc đối nhân xử thế mà thôi. Hôm nay xem ra không có thời gian rồi, để khi khác tìm chút thời gian chúng ta cùng tìm hiểu nhé?
- Tôi sẽ chờ lời mời của Quách đổng.
Đường Trọng dường như không có nghe được sự trào phúng trong lời nói của ông ta, cười tủm tỉm trả lời.
Một cô gái trẻ tuổi bước nhanh tới bên cạnh Quách Vân Tung, nói nhỏ bên tai ông:
- Quách đổng đến giờ rồi ạ.
- Tốt. Tôi tới bây giờ đây.
Quách Vân Tung hướng hai người Đường Trọng và Tôn Văn Lâm cười đắc ý một hồi, sau đó nhanh chân bước lên trên sân khấu.
- Tiểu nhân đắc chí.
Tôn Văn Lâm cười lạnh nói.
- Sắp thành tiểu nhân đắc trĩ rồi.
Đường Trọng nhìn bóng lưng ông ta rồi nói.
- Hắc hắc.
Tôn Văn Lâm nhếch môi cười.
- Tôi ngồi hàng đầu tiên, để xem đít hắn có hồng lên hay không nhé.
- Góc nhìn của tôi không tốt lắm. Nhưng mà thị lực của tôi coi như cũng được.
Đường Trọng với Tôn Văn Lâm cười đùa chút rồi bước về hướng chỗ ngồi của mình.
Lấy địa vị và thanh danh của Đường Trọng và Lâm Hồi Âm thì cả hai nên được ngồi ở hàng đầu tiên. Hiện giờ khi hai người bọn họ cùng bước tới hàng ghế thứ ba, tự nhiên khiến cho không ít người chú ý. Có mấy phóng viên ở đây cảm thấy trong đó có điều gì đó huyền bí, liền giơ máy lên hướng về phía họ mà chụp liên tục.
- Kỳ quái thật. Sao Đường Trọng lại đến hàng thứ ba rồi? Có phải chủ sự an bài có nhầm lẫn gì hay không?
- Đúng thế. Bộ phim đầu tiên đạt mức tiền hơn 1 tỷ cơ mà, hắn bây giờ nổi như cồn đó…
- Lâm Hồi Âm cũng không tệ mà, đóng nhiều quảng cáo như thế, ngay cả hàng hiệu quốc tế cũng tìm cô ta đó…
- Cô bị dính líu tới tôi rồi.
Đường Trọng không quan tâm tới sự nghị luận của xung quanh, mà nhỏ giọng nói với Lâm Hồi Âm đang ngồi bên cạnh.
- Tôi ghét lão ta.
Lâm Hồi Âm nhìn thẳng về phía trước, mặt không biểu tình nói.
Đường Trọng cười cười nói:
- Xem ra hai chúng ta có không ít tiếng nói chung nha.
Bác Nghệ đối với lần ký kết này rất là coi trọng, lần này người chủ trì là Lý Khang Nghiên. Mở màn còn có sự song ca của Thiên Vương Trương Thành và Thiên Hậu Lưu Viên Viên.
Sau khi tiếng vỗ tay trở nên dồn dập, hào khí đỉnh điểm, Lý Khang Nghiên liền mời tổng giám đốc Bác Nghệ Quách Vân Tung mà ông chủ Điện ảnh thế giới Levin Melbourne cùng nhau lên sân khấu.
Hai người vừa lên thì cả trường đều vang lên tiếng vỗ tay mạnh mẽ. Ngành giải trí của Hoa Hạ cùng làm việc với Hollywood, đối với những người làm nghệ thuật là một sự khích lệ to lớn. Đối với nghệ sĩ của Bác Nghệ thì đó là chuyện tốt vô cùng bởi họ có cơ hội leo lên sàn diễn của thế giới, cùng hợp tác với minh tinh thế giới.
Hai người ngồi về hai bên sân khấu để ký tên, nhưng Lý Khang Nghiên cũng không để cho họ rời ngay, mà tỏ ra chuyên nghiệp khi hỏi một số vấn đề. Ví dụ vì sao Điện ảnh thế giới lại chọn lựa hợp tác với Bác Nghệ.
Đối với vấn đề này thì nhiều người ở đây đều muốn biết.
Điện ảnh thế giới lại lựa chọn bỏ qua Hoa Thanh Ngô Nhạc mà lựa chọn ký kết với Bác Nghệ, đây là chuyện mà ai cũng biết. Lý Khang Nghiên hỏi như vậy thì cũng có khác gì hỏi vì sao ông bỏ qua Hoa Thanh mà lại chọn hợp tác với Bác Nghệ chúng tôi đâu?
- Bác Nghệ là một trong những công ty giải trí ưu tú nhất của Hoa Hạ, đối với việc hợp tác với Bác Nghệ thì Điện ảnh thế giới chúng tôi có một chiến lược vô cùng tốt đẹp.
Levin Melbourne giơ microphone lên trả lời.
- Tôi thích Hoa Hạ, cũng rất nguyện ý để có thể hợp tác sâu hơn nữa cùng với công ty khác của Hoa Hạ.
- Cùng hợp tác với công ty nữa sao?
Không ít người cảm thấy sững sờ. Levin Melbourne nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn chân đạp mấy thuyền hay sao?
- Những ngày ở Hoa Hạ này tôi đã tiếp xúc với nhiều công ty, cũng gặp mặt không ít nhân tài, Bác Nghệ, còn có Hoa Thanh Ngô Nhạc. Cám ơn các bạn đã đến tham gia buổi ký kết của Điện ảnh thế giới và Bác Nghệ, ba ngày sau chúng tôi sẽ ký kết với Hoa Thanh Ngô Nhạc, hi vọng các vị ở đây có thể có mặt ở đó lần nữa. Đó là vinh hạnh lớn nhất của tôi.
Xôn xao ——
Một viên đá ném xuống làm dậy sóng!!!
Ba ngày sau? Điện ảnh thế giới kí kết với Hoa Thanh Ngô Nhạc?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]