Biết Đường Trọng sắp trở về nên Khương Khả Nhân đã sớm về nhà để chuẩn bị cơm tối.
Khi Đường Trọng mang theo rương hành lý bước vào nhà, Khương Khả Nhân đã chạy ra đón hắn. Khi bà giơ tay chuẩn bị nhận lấy hành lý từ tay hắn, Đường Trọng bèn nói:
- Không cần đâu. Để con tự cầm.
Thế nhưng Khương Khả Nhân không nói năng gì liền đoạt luôn hành lý của hắn mà mang vô phòng.
Trong mắt của người mẹ, dù đứa con lớn tới đâu vẫn là trẻ con mà thôi.
- Con cứ đi tắm rửa trước đi. Tí nữa Khả Khanh sẽ tới nhà chúng ta ăn cơm.
Khương Khả Nhân bước ra khỏi phòng rồi nói.
- Được rồi. Khả Khanh cũng tới sao?
- Con cũng dám gọi Khả Khanh sao?
Khương Khả Nhân trách cứ:
- Phải gọi là dì nhỏ chứ.
- Được rồi mà.
Đường Trọng cười khổ. Cái tiếng dì nhỏ này cũng quá đáng sợ rồi, thật là khiến cho hắn khó mà mở lời được.
- Cô ấy cũng ở Yến Kinh sao?
- Ừm. Lúc nãy mẹ gọi cho cô ấy, cô ấy biết con sẽ tới nên cũng muốn tới ăn cơm chiều.
Vừa nói chuyện Khương Khả Nhân vừa đi vào bếp. Bởi bà đang bận nấu súp.
Nhìn bóng lưng bận rộn ấy, Đường Trọng cũng cảm thấy trong lòng ấm áp.
Có bữa cơm gia đình êm ấm, có được người thân vây quanh bầu bạn, mới đích thực là một gia đình chân chính.
Đường Trọng lại nghĩ tới lão râu dài trong nhà ngục Hậu Sơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2017005/chuong-725.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.