Ông sâu rượu không có ở nhà, mà đang ở nhà bà góa Lý.
Lão không phải đến để dụ dỗ bà góa nhà người ta, mà là tới nhà bà góa Lý để kiếm rượu. Trong tay bà góa Lý có một môn tuyệt học, đó là rượu ngâm ô mai. Điều này đã khiến cho bà trở thành nhà giàu nổi danh trong thôn, tài sản cá nhân dường như đã có…hơn ngàn đồng?
Tất nhiên, đối với thôn dân nơi đây thì có thứ tiền cũng không thể mua được. Tiền đối với họ chỉ có một mục đích duy nhất, đó là…chuyển ra ngoài, đi tới nội thành.
Tất nhiên, cách mà lão kiếm rượu cũng hơi đặc biệt.
- Chị Lý, cho tôi thêm hai lít đi. Hai lít thôi.
Lão già mặt mũi đầy vẻ cầu khẩn, đôi mắt đục mờ trợn trừng lên nhìn về phía bà góa Lý, dù bà ta chẳng xinh đẹp chút nào.
- Ông sâu rượu, không phải là tôi là người keo kiệt, mà là ông nói lời lại không giữ lấy lời. Ông ngẫm lại coi, câu này ông nói bao nhiêu năm rồi? Mỗi lần đều chỉ biết nói mỗi câu này….
Thân hình to lớn của Bà góa Lý ngăn ở cửa sân nhỏ, không cho ông sâu rượu mò vào.
Đường Trọng xấu hổ nhìn Tô Sơn mà giải thích:
- Cô nghe thấy chứ, đàn ông Đường gia chúng tôi mới đáng là đàn ông, một câu nói mà bao nhiêu năm cũng không hề thay đổi.
- Anh có phải đàn ông Đường gia không?
Tô Sơn hỏi lại.
- Tất nhiên là có.
- Nếu như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016941/chuong-771.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.