Nghe lão sâu rượu nói là đi chịu chết, Đường Trọng càng không thể để cho lão qua.
Thừa dịp lão còn đang kích động, một cái tay hắn bổ thẳng tới cổ lão.
Chát!
Lão sâu rượu liền nhấc tay, đỡ được cú chặt đó. Tốc độ phản ứng của lão già này thực là không chậm mà.
Lão sâu rượu liền trừng to mắt, khàn giọng quát:
- Thằng khốn này, mày dám đánh ông ngoại mày à?
- Ông không phải là ông ngoại mà là ông nội của con.
Đường Trọng cũng cao giọng nói:
- Con sẽ không để cho ông đi. Có đi thì để con đi.
- Mày đi cái rắm.
Lão già mắng, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, lo lắng hắn lại động tay chân với mình lần nữa.
- Mày đi làm gì? Mày đi thì có nghĩa gì? Mày uống rượu mơ của người ta hai mươi mấy năm à? Mày uống thuốc của người ta hơn bốn mươi năm cơ à? Mấy đứa nhỏ kia là mày nhìn nó lớn lên à?....Tao không đi thì lương tâm tao cắn rứt. Mày mà đi thì cái cửa ải của ông mày không dễ qua đâu.
- Con đi thay ông mà.
Đường Trọng nói, hắn cầm tay lão sâu rượu, muốn đẩy lão ra. Nhưng dù cho hắn có dùng sức tới đâu cũng không thể làm cho cánh tay áo của lão có chút động được.
- Người luyện võ sao?
Đường Trọng nghĩ thầm trong lòng. Chẳng qua điều này cũng dễ hiểu. Nếu như không có ba quyền hai thức chỉ bằng một cái ná cao su
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016924/chuong-784.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.