Đường Trọng nói rất vui vẻ nhưng người nghe lại thấy lòng chua xót.
Một đứa nhỏ ở trong một gia đình như thế, quá trình trưởng thành của hắn sẽ như thế nào đây?
Có tốt đẹp nhưng khẳng định là đại đa số đều là khổ sở khiến người ta thương cảm thôi.
Một số người biết về hoàn cảnh lớn lên của Đường Trọng cảm thấy mũi cay cay, giống như có chất lỏng muốn trào ra từ hốc mắt.
Khách không vỗ tay nhưng Đường Trọng lại tự vỗ tay, cười nói:
- Vừa rồi tôi nói cũng không phải là để mọi người đồng tình, chỉ không muốn không thể hiện tình cảm gì. Mọi người đều là những người quan trọng nhất với tôi. Cảm tạ mọi người đã tới đây.
Lúc này tiếng vỗ tay mới lại vang lên.
- Diễn văn của người chứng hôn tới đây là hết. Mời mọi người vỗ tay nhiệt liệt, đón tôi lên đài tiếp.
Đường Trọng xoay người cúi đầu với mọi người đối diện.
- Đương nhiên, thời điểm kia tôi sẽ đổi một thân phận khác.
Mọi người lại cười to.
Đường Trọng sau khi trở lại hậu trường, thấy chòm râu dài mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đang ngồi nghiêm túc ở đó, mắt hướng mũi, mũi hướng tâm, dường như không quan tâm gì tới chuyện xung quanh. Nhưng Đường Trọng chỉ liếc một cái là biết hắn đang rất hồi hộp.
Tuy rằng hắn đã bốn năm mươi tuổi nhưng dù sao đây cũng là lần đầu kết hôn mà.
Ai vào lúc kết hôn lần đầu mà lại không hồi hộp chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016863/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.