- Hồi mới rời Nam Đại, đêm nào cũng gặp ác mông.
Kiều Lỗi ngửa đầu uống cạn chén rượu tây, cười nói:
- Nhắm mắt lại là lại thấy cảnh cậu tóm tóc tôi nhấn vào trong bồn cầu.
- Đây là cái sai của tôi. Tôi tự phạt một ly.
Đường Trọng bưng chén rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch:
- Khi đó tôi trẻ tuổi, lúc ra tay cũng không biết nặng nhẹ. Đã trải qua rất nhiều chuyện, tôi cũng trưởng thành rồi, biết nhiều chuyện nên giúp mọi người thì tốt hơn. Cậu xem, hiện giờ tôi cũng không đánh người nữa rồi. Vừa rồi đám người Kim Duyên đả kích tôi như vậy mà tôi cũng không đánh bọn họ.
Đám người Kim Duyên ngồi bốn phía vùi đầu vào ăn cơm, hận không thể đào một đường hầm phía dưới để chạy trốn tập thể.
Các người ăn cơm uống rượu với kẻ thù, kéo chúng tôi vào làm gì hả?
- Chuyện đó đã tạo thành bóng đen trong tâm lý tôi. Tôi đã cho rằng vĩnh viễn tôi đều không xóa đi được. Có một thời gian dài tôi cũng không thể nào ra ngoài gặp người khác được.
Kiều Lỗi kể lại chuyện xưa trước mặt cậu em vợ và đám bạn học của hắn.
- May mắn là tại thời điểm đó có một người phụ nữ ở bên cạnh tôi. Cô ấy an ủi tôi, khuyên bảo tôi, cổ vũ tôi. Tôi chiến thắng được sự yếu đuối của bản thân, cũng nhận rõ chênh lệch của tôi và cậu...
Đường Trọng xoay người nhìn về phía Kim Duyên, hỏi nhỏ:
- Người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016838/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.