Rầm...
Một đám vệ sĩ liền vọt tới, chắn trước người mấy người đàn ông Du gia. Bọn họ lo lắng chòm râu dài giận dữ sẽ vỗ mấy người này thành bột phấn.
Người chết thì bọn họ chẳng sợ, chỉ sợ không có ai phát lương cho thôi.
Du Mục ngồi trên xe lăn, tuổi trẻ nhất, tính tình nóng nảy nhất.
Thấy hành vi dã man của chòm râu dài, Du Mục chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong cơ thể trào dâng, nổi trận lôi đình, muốn nhảy dựng lên. Đấy là nếu hắn nhảy lên được.
Hắn chỉ vào chòm râu dài, tức giận quát:
- Đường Liệp, lão đừng khinh người quá đáng. Lão cho đây là địa phương nào hả? Có thể cho phép lão càn quấy sao? Đừng tưởng hiện tại lão biến thành chó nhà Khương gia thì chúng tôi sẽ không dám động tới lão. Lão tưởng Khương gia sẽ che chở được cho lão sao? Người muốn cha con lão chết thảm bên trong Khương gia còn nhiều gấp mười lần số người trong phòng này.
Khuôn mặt béo phì của Du Hý Ngôn cũng từ trắng biến thành hồng, từ hồng thành tím, sau đó lại biến thành màu trắng còn tái nhợt hơn trước.
Chẳng qua hắn bình tĩnh thong dong hơn Du Mục nhiều.
Đôi mắt ti hí của hắn giờ lại càng khép nhỏ hơn, lóe ra ánh sáng độc ác, cười lạnh nói:
- Thế nào? Muốn chạy tới Du gia chúng ta động võ à? Muốn bức bách bằng vũ lực chắc.
- Nếu không phải Du gia chúng ta còn mấy cây xương cứng thì...
Du Hý Ngôn chỉ cái bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016818/chuong-840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.