- Hắn vẫn cảm thấy mình còn lâu mới đủ. Còn một quãng đường dài phải đi.
Đường Trọng khiêm tốn nói. Nếu để chòm râu dài biết hắn được người ta kính trọng thành nghệ thuật gia đức nghệ song tài thì không biết trong lòng sẽ nghĩ gì?
- Đây mới là thái độ của đại sư chứ.
Diệp Thanh Dương kích động nói:
- Công tác chủ yếu của hắn là ngục trưởng nhưng bởi tình yêu với âm nhạc, tự học thành tài, cho nên mới có thành tựu như hôm nay, còn dạy được người con trai xuất sắc như cậu... Mà quan trọng hơn là mang âm nhạc tới cho những người phạm nhân cuộc sống đầy đơn điệu, tràn ngập cảm xúc tiêu cực. Đây đúng là quá vĩ đại. Phạm nhân cũng là người, cũng cần âm nhạc, cần hưởng thụ món ăn tinh thần. Cha cậu làm tốt quá. Tôi còn xa mới bằng ông.
Diệp Thanh Dương cầm cánh tay Đường Trọng nói:
- Cậu... Cậu có thể để tôi liên hệ với cha cậu một chút được không?
- Làm gì thế?
Vẻ mặt Đường Trọng nghi hoặc nhìn về phía hắn.
- Tôi muốn mang nghệ sĩ tới biểu diễn cho phạm nhân trong ngục giam của cha cậu một lần.
Diệp Thanh Dương tràn ngập kích động, nói lên sứ mệnh lịch sử của mình.
- Cũng giống như cha cậu, biểu diễn cho phạm nhân.
- Thế có thích hợp không?
Đường Trọng do dự.
- Vì sao lại không thích hợp chứ? Chúng ta truyền bá hạt giống âm nhạc, dù là Thượng đế cũng sẽ ủng hộ chúng ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016814/chuong-842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.