Mãi tới lúc này Trương Hách Bản vẫn nhắc tới chuyện Đường Trọng chê cô béo với ngốc, chứng tỏ hai chuyện này có hả rất lớn với cô.
Nhưng Đường Trọng vắt hết óc ra suy nghĩ cẩn thận, hình như mình có nói những lời độc ác như vậy bao giờ đâu?
Hắn hoài nghĩ A Ken cãi nhau với cô nói nhưng cái cô nhóc này lại nhớ lầm, hận nhầm mục tiêu... Đường Trọng sao có thể nói những lời nói kiểu như thế chứ?
- Lần này tôi cũng có trách nhiệm.
Đường Trọng nói.
- Anh có trách nhiệm gì?
Trương Hách Bản tò mò hỏi.
- Sau chuyện họp lớp kia, tôi lại đi tìm Du Mục gây phiền toái.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi tìm được nhà hắn ở Tấn Tây, khiến bọn họ mất mặt mũi bên ngoài, mặt trong cũng mất.
- Mặt trong là cái gì?
- Chính là... Lợi ích.
- Lợi ích gì?
- Cô muốn, người khác không đưa, đây chính là lợi ích.
Đường Trọng bất đắc dĩ giải thích, thỏa mãn trí tò mò của cô nhóc này.
- Vậy anh muốn mỏ nhà bọn họ đi. Tôi nghe cha tôi nói, nhà bọn họ ở Tấn Tây có mấy khu mỏ đấy.
Trương Hách Bản hung tợn nói:
- Mỏ kiếm tiền tốt lắm. Anh bắt bọn họ phải đưa ra, xem thằng thọt kia còn kiêu ngạo được không?
- Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác.
Đường Trọng nói vô cùng chính nghĩa:
- Lại nói, làm như vậy thì sẽ khiến người ta cảm thấy mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016797/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.