Xoảng! Đây là tiếng bình rượu rơi xuống đất. Róc rách... Đó là tiếng rượu trong bình đổ tràn ra. Cạch! Đèn sáng. - Tắt đèn. Người đàn ông ngồi dưới đất đưa tay che mắt, kêu lên mang theo hơi rượu. Người phụ nữ thở dài khe khẽ, đi tới nhặt bình rượu lên, ôm lấy thân thể người đàn ông, nói: - Đại thiếu gia, đừng như vậy. - Đừng như vậy sao? Đừng như vậy à? Người đàn ông đẩy người phụ nữ kia ra.
- Đừng như vậy thì như thế nào? Còn có thể như thế nào? - Đại thiếu gia, chúng ta còn có cơ hội. Lý Gia an ủi. - Còn có cơ hội gì chứ? Quan gia sụp đổ, chú ba đã chết. Còn chút người thì toàn quân bị diệt. Người của Đường Trọng đang tìm chúng ta khắp nơi như chó điên... Chúng ta còn có cơ hội gì đâu? Còn có cơ hội gì chứ? Cô có biết là chỉ cần Đường Trọng tìm được chúng ta, chờ đợi chúng ta chỉ có con đường chết không? Thủ đoạn của con chó điên kia rất đen tối. Quan Ý chết trên tay hắn... Cô có biết hay không? Quan Tâm quát lên như bị bệnh thần kinh. - Tôi biết. Tôi biết hết. Lý Gia tiến tới ôm chặt bả vai của Quan Tâm. - Đại thiếu gia, còn có tôi ở đây. Tôi còn ở đây thì chúng ta còn có cơ hội. Tôi luôn luôn liên hệ với Khô Lâu Hội. Bọn họ nhất định sẽ giúp chúng ta. Bọn họ tổn thất nặng nề như vậy, làm sao lại không hận Đường Trọng được? Làm sao không giúp chúng ta giết Đường Trọng được? Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016771/chuong-871.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.