- Thích. Đường Trọng nói. Hắn không lừa được bản thân, cũng không lừa được Tiêu Nam Tâm. Lần hôn trong mưa đó đã tiết lộ rất nhiều bí mật rồi. - Có phải là tôi thật sự không bằng cô ấy không? Tiêu Nam Tâm hỏi: - Hoặc là cô ấy trợ giúp anh được nhiều hơn phải không? - Không phải như cô nghĩ đâu. - Nếu bị anh phán tử hình thì cũng phải cho tôi một cái lý do bị đào thải chứ? Đường Trọng lắc đầu. - Tâm lý học nói, nhìn thấu nói thấu, hiểu cũng không cần hỏi cho ra... Nhưng tôi vẫn tò mò, hai người xa cách như thế, vì sao cô ấy lại có vị trí quan trọng như vậy trong lòng anh? Tôi cố hết sức tiếp cận anh, lại không thể nào xúc động được nội tâm anh là sao?
- Thật ra tình cảm của tôi với cô ấy là một chuyện rất đơn giản. Đường Trọng nhìn Tiêu Nam Tâm: - Lần đầu tiên khai giảng tôi nhìn thấy cô ấy, trong lòng tôi đã nghĩ, cô bé này như búp bê, nhất định phải bảo vệ cho tốt. Tôi chỉ nghĩ đơn thuần là muốn bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy, không muốn để cô ấy thất vọng vì tin tưởng tôi. Chúng ta kết giao cũng rất đơn giản. Nhưng cũng vì đơn giản như thế nên tôi lại càng quý trọng... Cuộc sống của tôi rất phức tạp, có đội khi lại rất chờ mong sự đơn giản. - Tình yên của tôi không đơn thuần, đơn giản sao? -... - Tình yêu của ai mà không đơn thuần, đơn giản chứ? -... - Nếu đã yêu thì mẹ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016755/chuong-882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.