Lúc Đường Trọng nhìn thấy Jerry, hắn đang nằm ngủ ở tầng hầm. Trong tầng hầm ngầm không có khí ấm, thậm chí ngay cả một cái chăn một cái thảm cũng đều không có. Hắn cuộn tròn ở một góc phòng. Một người ngăn nắp khí phái như vậy giờ nhìn qua lại vô cùng thê thảm chật vật. Két Lộc Tam bật đèn lên, tầm mắt mọi người mới trở nên rõ ràng. Jerry đứng bật dậy, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm cánh cửa. Lúc hắn nhìn thấy Đường Trọng liền thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhanh chóng nói: - Đường, cho tôi một ít thức ăn, cho tôi một ít thức ăn. Hắn thật sự rất đói bụng. Từ sau khi hắn bị những người này mang đến nhốt trong tầng hầm ngầm này, không có người nào quan tâm đến sự sống chết của hắn. Hắn gào thét, gây sự, đánh đá nhưng người trông coi ở đây liếc nhìn hắn một cái, sau khi phát hiện hắn còn sống liền nói cười rồi rời đi. Hắn hoàn toàn tuyệt vọng. Lúc hắn tưởng rằng bản thân sẽ chết đói hoặc chết khát, Đường Trọng cuối cùng cũng xuất hiện. Tuy Đường Trọng và hắn đang ở trong trạng thái đối nghịch nhưng lúc này Đường Trọng không thể nghi ngờ chính là người cứu hắn. - Ăn? Đường Trọng xoay người nhìn về phía Lộc Tam, hỏi: - Không chuẩn bị đồ ăn cho khách quý của chúng ta sao? Nghe được câu hỏi của Đường Trọng, Jerry có cảm giác lệ nóng trào dâng. Người tốt, cuối cùng hắn đã gặp được người tốt rồi. Lộc Tam hồ đồ nhìn Đường Trọng, không hiểu mọi người đều là người Trung Hoa, cậu ta lại nói tiếng Anh với mình làm gì. Nhưng hắn đã nhanh chóng hiểu ra. Vốn dĩ câu hỏi này không phải để hắn nghe mà là hỏi cho khách quý của bọn hắn nghe. Người bên cạnh phiên dịch cho hắn. Hắn cười nói: - Chúng tôi nghe nói người phương Tây đều thích ăn thịt bò. Tôi đã bảo anh em phía dưới chuẩn bị rồi. - Giờ đang chuẩn bị cái gì? Đường Trọng hỏi. - Giết bò. - À Đường Trọng gật gật đầu. - Từ từ chuẩn bị đi. Không thể rốt ruột được. Thịt bò nhất định phải chọn cho kỹ, nướng nhất định phải cẩn thận, vị nhất định phải ngon. - Đúng vậy. Tôi chính là có yêu cầu như vậy. Lộc Tam nghiêm trang nói. Đường Trọng vô cùng tiếc nuối nhìn Jerry phía dưới, nói:
- Jerry tiên sinh, đàn em của tôi đang chuẩn bị thịt bò cho ông, mời chờ đi. - Cảm ơn, cảm ơn. Jerry đang đói cũng không hiểu được Đường Trọng nói gì, chỉ biết liên tục cảm ơn. - Nếu không còn thịt bò, một cái bánh bao cũng được rồi - Chuyện này không thể được. Đường Trọng từ chối. - Trung Hoa chúng tôi là quốc gia lễ nghi. Jerry tiên sinh lại là vị khách tôn quý của chúng tôi. Làm gì có đạo lý để khách ăn bánh bao chứ? Ông trở về nhất định sẽ nói người Mĩ cảm thấy người Trung Hoa không lễ phép. - Jerry muốn khóc. Cậu cho tôi ăn bánh bao đi. Tôi sẽ không trở về nói đâu. Tôi cam đoan. Ai mẹ nó lại nói sự tích quang vinh bản thân trở thành con tin lại tìm người xin bánh bao ăn chứ? - Jerry tiên sinh, không nên sốt ruột, nhanh chóng tới thôi mà.
Đường Trọng an ủi nói. Hắn kéo ghế dựa ngồi xuống, nói: - Jerry tiên sinh, mời ngồi. Đồ tây trên người Jerry đã có nhiều vết nhăn, tóc tai hỗn độn, ánh mắt đầy tơ máu. Nếu có thể lựa chọn, hắn càng tình nguyện ngồi ở góc tường không đứng dậy. Bởi vì bởi vì chuyện này khiến hắn mất mặt. Nhưng hắn cần đàm phán với Đường Trọng, cần thay đổi hiện trạng bây giờ và sống chết sau này, cho nên hắn muốn ngồi ở vị trí ngang bằng với Đường Trọng. Ngồi cao hay thấp đôi khi có thể quyết định rất nhiều thứ. Rất nhiều người tranh chấp cả đời không phải là vì tranh một vị trí sao? Jerry đứng dậy. Cho dù đói đến mức hai chân muốn nhũn ra nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì kiêu ngạo và phong độ của bản thân. Mặc dù ở trong mắt đám người Đường Trọng và Lộc Tam, hắn chẳng có chút kiêu ngạo và phong độ nào. Chỉ là một tù nhân mà thôi, ông cho rằng ông là vương tử tuần tra lãnh địa sao? - Jerry tiên sinh, đại tiệc thịt bò chuẩn bị cẩn thận cho ông còn chưa đưa đến. Tôi cảm thấy chúng ta nên nói chuyện trước đi. Ông thấy thế nào? Đường Trọng cười nói. Đói khát có thể tiêu trừ ý chí của một người. Nếu đói đến mức độ nhất định, chuyện gì cũng có thể làm ra, chuyện gì cũng có thể đồng ý. Sở dĩ Jerry không có cơm ăn là bởi vì tiện cho Đường Trọng đàm phán với hắn. Đương nhiên đây cũng là trừng phạt dành cho hắn. Hắn mang theo một đám người chạy đến Trung Hoa giết người, kết quả nhiệm vụ thất bại, bản thân cũng thành tù binh. Nếu dùng cá thịt đối đãi với hắn, chuyện này sẽ khiến hắn không biết rõ vị trí hoàn cảnh của mình, không tìm được vị trí chuẩn xác của bản thân. Đường Trọng nghiên cứu tâm lý học, sao có thể phạm phải sai lầm như vậy được? Ngươi xem bây giờ thằng nhóc Jerry đang tỉnh táo cỡ nào? - Đúng vậy. Tôi cảm thấy chuyện hội đàm lần này rất quan trọng. Jerry vừa nói vừa nuốt nước bọt. Trên người Đường Trọng có một mùi thơm. Đó hẳn là hương vị cà phê.
- A, tôi thích cà phê. Trong lòng Jerry hò hét. - Đầu tiên, làm một người công dân Trung Hoa bình thường, tôi tỏ vẻ khiển trách mãnh liệt và oán giận mười vạn phần đối với hành vi của Jerry tiên sinh. Dưới tình huống tôi không vô lễ hay chủ động khiêu khícch, ông lại dẫn người đến đây bao vây ám sát tôi Nếu không phải tôi có nhiều anh em, thân thủ cũng tốt thì chắc giờ tôi đã bị các ông giết chết rồi. Tôi thật sự không hiểu hành vi của các ông. Ông cần cho tôi một lời giải thích và bồi thường tổn thất tương ứng. Ngay từ đầu Đường Trọng đã đặt bản thân ở vị trí yếu đuối, chính nghĩa, chịu đủ mọi tổn thương. Đương nhiên hắn vốn giả vờ. Yết hầu Jerry mấp máp, cân nhắc nên ứng phó với vấn đề của Đường Trọng như thế nào. Không biết có phải đói khát ảnh hưởng đến chỉ số thông minh không mà điều này khiến hắn tự hỏi trong thời gian hơi dài.
- Đường tiên sinh, chuyện gì cũng có nguyên nhân. Sở dĩ tôi dẫn người đến gây thương tổn cho cậu là vì tôi có lý do làm vậy. Mà lý do này tôi và cậu đều vô cùng rõ ràng. - Tôi không rõ. Đường Trọng nói: - Còn mời Jerry tiên sinh nói mới hiểu được. Jerry muốn mắng Đường Trọng là đồ gái điếm. Sao mà cậu không biết được? Cậu muốn Quan gia thất thế khiến lợi ích của Khô Lâu Hội bị tổn thất rất lớn. Cậu giết chết toàn bộ đám người Kim Cương, khiến danh dự của Khô Lâu Hội bị tổn thương. Cậu làm chuyện ác liệt như vậy, chúng tôi trả thù không phải chuyện bình thường à? - Quan Tâm. Jerry nói: - Quan Tâm là bạn tốt của chúng tôi. - À.
Đường Trọng bừng tỉnh đại ngộ: - Chỉ bởi vì tôi và Quan Tâm xảy ra chút xung đột như kẽ răng nên ông mới dẫn theo rất nhiều người đến đây muốn giết chết tôi? Chuyện này đúng là khinh người quá đáng mà. - Đương nhiên còn có một số nguyên nhân khác. Jerry nói: - Đường tiên sinh, chúng ta đàm phán cần hai bên bỏ ra thành ý. Cậu hẳn hiểu được chúng ta giải hòa là có lợi với cậu. Đường Trọng suýt nữa cười thành tiếng. Không hổ là tinh anh do Khô Lâu Hội phái đến, đã thất thế mà còn dám dùng giọng điệu cường ngạnh như vậy uy hiếp người khác. Đường Trọng cười ha hả nhìn Jerry, nói: - Chuyện này tôi vô cùng rõ ràng. Nhưng Jerry tiên sinh à, ông cũng nên hiểu được một chút. Nếu chúng ta đàm phán không thành công, có lẽ miếng thịt bò của ông vĩnh viễn không đến được Ông biết không, vừa rồi mới giết bò thôi. Nếu cứ nhổ từng sợi lông một thì sẽ rất tốn thời gian đấy. - Vẻ kiêu ngạo của Jerry lập tức trầm xuống. - Nếu chúng ta đàm phán vui vẻ, tôi sẽ lo lắng bảo bọn họ làm nhanh một chút. Đường Trọng an ủi nói: - Nếu ông thật sự rốt ruột, tôi thậm chí có thể bảo bọn họ mang đến để ông cùng vặt lông. - Nói ra điều kiện của cậu. Jerry nói. Hắn biết tên khốn khiếp này đang uy hiếp hắn nhưng hắn không có gì để cò kè mặc cả đường sống cả. Ai làm hắn đói đây? - Hành vi của các ông làm tổn thương nghiêm trọng đến linh hồn và thể xác của tôi. Đường Trọng nói: - Còn nữa, ông có biết bao nhiêu anh em bên cạnh tôi bởi vậy mà hi sinh bị thương không? - Nói ra điều kiện của cậu đi. Jerry nói. Nếu dựa theo giá thị trường, một sát thủ trong tổ chức Kim Cương đều có thể nói ra một cái giá trên trời. Nhưng tất cả bọn họ đều bị cậu giết hắn không có cách thảo luận vấn đề kinh tế với hắn ta. Bởi vì hắn ta không hiểu hoặc giả vờ bản thân không hiểu. - Các ông phải lấy danh nghĩa Khô Lâu Hội đăng trên mười tờ báo phát hành nhiều nhất trên thế giới, nói lời xin lỗi tôi. Đường Trọng nói. - Chuyện này không thể nào. Jerry kinh hô. Bọn họ là loại người nào? Là Khô Lâu Hội. Thành viên của Khô Lâu Hội là người thế nào? Một tổ chức như vậy không cho phép bản thân phải xin lỗi một người trước toàn thế giới. Thậm chí tên Khô Lâu Hội cũng không thể xuất hiện trên mặt báo chí. Cho dù bên ngoài phán đoán như thế nào, bọn họ vẫn phải giữ được sự thần bí.
- Ông xem, nhu cầu ở phương diện tinh thần của tôi không được bồi thường, chúng ta đây cũng chỉ có thể đền tiền. Tuy hơi tục tĩu nhưng tôi cũng không có lựa chọn khác. - Jerry chỉ biết bản thân lại bị thằng ranh này tính kế. Hắn ta sớm đã biết mình không thể đồng ý yêu cầu mặt tinh thần gì đó của hắn ta, hắn ta đề xuất để mình từ chối. Đợi cho đến lúc mình từ chối, hắn ta lại lấy vấn đề này áp chế đề ra bồi thường về kinh tế. Sau khi ngồi cùng Đường Trọng, Jerry liền cảm thấy chỉ số thông minh của hắn không đủ dùng. - Nhất định là do rất đói bụng. Trong lòng Jerry an ủi bản thân như vậy. - Đường tiên sinh, tôi hi vọng yêu cầu của cậu là hợp lý. Vẻ mặt của Jerry vô cùng nghiêm túc, nói:
- Không thể thực hiện yêu cầu chỉ làm chậm lại quá trình hai bên chúng ta giải hòa. Cậu là ngôi sao, cũng là người làm ăn. Tôi nghĩ cậu cũng không muốn làm kẻ thù với một tổ chức như Khô Lâu Hội Nếu cậu đã hiểu, vậy cậu cảm thấy như thế nào? - Không sai. Đường Trọng còn thật sự gật đầu: - Cho nên mới nói tôi mới tốt đẹp mà khiêm tốn ngồi cùng ông. Ông muốn giết tôi, tôi còn muốn trò chuyện với ông thật vui vẻ. - - Một tỷ thế nào? Đường Trọng nói: - Cho tôi một tỷ, tất cả ân oán đều một bút câu tiêu. - Chuyện này không thể nào. Yêu cầu của cậu rất hà khác. Đây là xảo trá - Tôi nói là tiền Đô. Đường Trọng mặc kệ đối phương đang nói gì đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]