Lúc Đường Trọng tỉnh lại, hắn cảm giác toàn thân đang ở trong vết nứt lạnh như băng. Đúng vậy, lúc này hắn đang ở giữa vết nứt. Mấy hôm trước Yến Kinh có một trận tuyết lớn. Bởi vì nhiệt độ không khí giảm xuống, tuyết đọng đến bây giờ vẫn chưa tan. Mọi người chỉ có thể thu tuyết chồng chất thành những ngọn núi tuyết to nhỏ trong góc sân. Đường Trọng bị chôn ở trong một núi tuyết. Tuyết đọng xung quanh hắn càng nhiều thêm. Ngoại trừ đầu, những bộ phận khác trong thân thể hắn đều bị băng tuyết đông lạnh giữ chặt không thể nhúc nhích. Đây là lực trói buộc của thiên nhiên. Không biết bọn họ dùng thuốc mê gì, Đường Trọng cảm thấy đầu còn đau nhức. Có ánh sáng chiếu vào mắt khiến hắn khó có thể thích ứng được hoàn cảnh xung quanh. Nhưng giờ không phải lúc chọn ba nhặt bốn. Hắn muốn biết bản thân đang ở chỗ nào trong thời gian nhanh nhất, xung quanh là tình huống gì, hơn nữa tự hỏi cách trốn thoát tốt nhất. Đây là bản năng sinh tồn. - Hoan nghênh lại đến nhà làm khách. Một giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên sau lưng hắn. Đường Trọng muốn xoay người nhưng ngoại trừ đầu, tất cả đều bị băng tuyết cố định, căn bản không thể làm ra chuyện vô cùng dễ dàng lúc bình thường được. Hắn giống như một người tuyết, một người tuyết thật sự. Người tuyết có thể xoay đầu sao? - Khương Như Long. Đường Trọng lên tiếng. - Là tôi. Phía sau truyền đến tiếng vật cứng ma sát vào mặt đất. Lớp băng còn sót lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016722/chuong-909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.