Uỳnh! Cửa lớn bằng sắt bị người đá văng ra. Bởi vì người đến dùng sức quá mạnh, hai cánh cửa sắt kia chấn động khiến người ta có cảm giác như sắp gãy khỏi tường. Một người đàn ông thân hình cao lớn mang theo khí lạnh đầy người xông vào, ánh mắt sắc bén quét qua toàn cảnh, sau đó ánh mắt dừng lại trên cơ thể gần như hoàn toàn trần trụi của Đường Trọng. Mãi đến lúc này, ánh mắt của hắn mới trở nên ấm áp nhu hòa. Đại hồ tử, cuối cùng ông cũng đến rồi. Hốc mắt Đường Trọng đỏ lên, cứng ngắc gật gật đầu với đại hồ tử. Đại hồ tử khẽ thở dài, lấy trong lòng một cái chai màu đen rồi ném qua. Đó là thuốc đỏ mà ông lấy được sau khi đánh chết boss Long Thụ, có hiệu quả cầm máu thần kỳ. Trên người boss lớn dễ rơi ra rất nhiều tiền tài và thuốc. Nếu vận khí tốt thì có lẽ còn có trang bị cấp thần.
Đường Trọng cầm lấy, đổ bình thuốc vào miệng vết thương trên bụng Đổng Bồ Đề. Sau đó hắn ngồi xổm xuống ôm lây Đổng Bồ Đề đang nằm trên mặt đất, chạy như điên ra ngoài. Nhiều năm ăn ý, hai cha con cũng ít cần nói. Con trai đi rồi, đại hồ tử ở lại. Ông nhìn thi thể trên mặt đất, lệ khí trên người nhanh chóng lan tràn. Mắt hổ trợn lên, tóc dựng đứng, tư thái như đại chiến với người ta, như muốn hủy diệt trời này, san bằng đất này. Đổng Tân Hàng ngã trên mặt đất, ngây như phỗng nhìn đại hồ tử như thiên thần. Thể xác và tinh thần của Khương Như Long lạnh cả người, cũng biết bọn họ phải dũng cảm đối mặt. Khương Như Long chống quải trượng đi đến trước mặt đại hồ tử, nói: - Chuyện này đến tôi là xong việc. Xong việc ý nói là trở thành sơn dương thế tội.
Đổng Tiểu Bảo đã chết. Hắn tất nhiên là người làm chủ lớn nhất phía sau màn. Nhưng bên Khương gia khẳng định cũng cần có một người đứng ra làm nền. Dù sao Đổng Tiểu Bảo đã chết. Người là ai giết đây? Không thể nói là hắn tự đùa chết hắn được. Muốn Đường Trọng hoàn toàn tách khỏi chuyện này, Khương Như Long là người lựa chọn tốt nhất. Hắn thật thông minh, chủ động đưa ra điều kiện này. - Cậu còn muốn sống? Đại hồ tử trầm giọng hỏi. - Muốn. Khương Như Long muốn cười nhưng lại phát hiện bắp thịt trên mặt không nghe theo hắn sai khiến, căn bản không cười nổi: - Ai cũng muốn sống. Kịch
Đại hồ tử cầm cổ Khương Như Long, dùng sức nhấc lên khiến cả người hắn rời khỏi mặt đất lơ lửng giữa không trung. Khương Như Long khó thở, nhanh chóng đỏ mặt tía tai. Hắn không dám giãy dụa, cũng không dám phản kháng. Bởi vì hắn biết trước mặt người đàn ông này, tất cả đều không có ý nghĩa. Ông ta bảo anh chết thì anh phải chết. Ông ta cho anh sống thì anh mới có cơ hội sống. Bàn tay thô ráp của đại hồ tử vô cùng có sức mạnh, giống như một cái kìm sắt kẹp vào cổ hắn. Hơn nữa ông ta còn không ngừng tăng lực đạo. Khương Như Long cảm thấy bản thân sắp chết. Hô hấp của hắn càng ngày càng yếu, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Hắn biết một khi bản thân ngủ thì có lẽ sẽ không thể tỉnh lại nữa. Rầm! Đại hồ tử đột nhiên buông tay. Khương Như Long vô lực ngã xuống mặt đất lạnh như băng. - Cậu nói đúng. Đại hồ tử nói. - Cậu còn sống. Khụ Khương Như Long ôm yết hầu ho khan kịch liệt. Không khí mới mẻ làm hắn khôi phục tỉnh táo. Hắn liên tục gật đầu, tỏ vẻ đại hồ tử nói là chính xác. Hắn còn sống mới có giá trị. - Không thể sống tốt, hắn sẽ khổ sở. Đại hồ tử nói. Ông đi về phía trước, giẫm một cái vào cái chân què của Khương Như Long. Đồng tử Khương Như Long trừng lớn, gấp gáp nói: - Không được. Xin ông đừng tôi làm vậy là vì Khương gia thôi. Tôi là nghe mệnh lệnh của người ta làm việc. Ông cũng là người Khương gia. Ông không thể làm vậy với tôi
- Khương gia? Đại hồ tử nhếch miệng. Ông mạnh mẽ dùng sức. Chỉ nghe rắc một tiếng, xương đùi của Khương Như Long đã bị ông hoàn toàn đạp vỡ. - Vì Khương gia. Đại hồ tử nói. Ông lại giẫm vào cái chân khác của Khương Như Long. Răng rắc! Xương đùi của Khương Như Long lại bị ông cường ngạnh nghiền nát. - Vì Khương gia. Đại hồ tử giẫm lên cánh tay của Khương Như Long. - Không được. Không được. Khương Như Long đau muốn chết. Nhưng vì quá đau nên hắn không thể ngất đi. Vì thế hắn chỉ có thể tỉnh táo chịu đựng loại lăng trì đau đớn này. Răng rắc
Đại hồ tử đập vụn cánh tay trái của hắn. Chỉ có một cánh tay phải, Khương Như Long giơ cao nó lên, không cho đại hồ tử giẫm xuống. -Vì Khương gia. Đại hồ tử nói. Hắn liếc liếc cánh tay hoàn hảo của Khương Như Long, nói: - Thêm một cái hay bớt một cái thật ra cũng không có gì khác biệt Ông cúi người xuống, bắt lấy cánh tay kia của Khương Như Long. Ông dùng lực ấn xuống, đặt cái tay kia cân bằng trên mặt đất. Sau đó bàn chân ông đè lên, nhẹ nhàng đều đều, lại phát lực trong nháy mắt. Rắc rắc! Cả cánh tay bao gồm năm ngón tay của Khương Như Long bị đánh nát toàn bộ, giống như bị lốp xe ô tô nghiền tới nghiền lui trong mười phút vậy. Từ nay về sau, Khương Như Long chính là một phế nhân không tay không chân, tứ chi tàn tật.
- Ông giết tôi đi giết tôi đi Khương Như Long lớn tiếng kêu thảm thiết. - Cầu xin ông, giết tôi đi Đại hồ tử không trả lời, xoay người nhìn về phía Khương Di Lâm. Sắc mặt Khương Di Lâm tái nhợt, cả người run run. Cô liều mạng lui về phía sau. Mặt đất trơn trượt, cô lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất. - Không được không được tôi tự xử lấy. Tôi tự xử lấy. Tay cô run run sờ vào túi áo, nói: - Không được tôi tự xử lấy. Cô lấy ra một cái bình nhỏ, đổ một nắm thuốc màu trắng ở bên trong ra rồi nhét toàn bộ vào miệng mình. Thập thiên tán! Đây là thuốc độc mà Bàn Nhược đã đưa cho cô để gây mê Đường Trọng. Cô chỉ thả một nửa viên trong ấm trà đã khiến Đường Trọng hôn mê. Giờ cô đổ cả lọ thuốc vào miệng, chỉ sợ vĩnh viễn không tỉnh lại được. - Vì sao mà không thể tốt đẹp chứ? Nhìn thấy đống hỗn độn trog viện, trong lòng đại hồ tử cảm thương vô hạn. Sờ soạng một phen, lại phát hiện trong túi ông không có thuốc lá. Ông quên ông đã cai thuốc rất nhiều năm. ---------------- Thùng thùng Đường Trọng đứng trước cửa tiểu viện, gõ gõ vào cửa viện. Cửa viện mở ra. Thiếu niên mở cửa nhìn thấy Đường Trọng thì sắc mặt đại biến. - Đường Trọng. Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi hô. Âm thanh này giống như một ám hiệu. Những người trẻ tuổi đang hút thuốc nói chuyện phiếm trong viện lập tức đổ lại đây. Rầm
Bọn họ chắn trước mặt Đường Trọng, dáng vẻ muốn đánh một trận tử chiến với Đường Trọng. - Đường Trọng, sao mày còn dám đến đây? - Mày hại nhà chúng tao còn chưa đủ thảm sao? Mày còn muốn làm gì? - Đánh chết nó Những người này lớn thì hai ba mươi tuổi, nhỏ chỉ có hơn mười tuổi, thậm chí còn hai ba bé gái nhỏ. Bọn họ mặc áo đen, trước ngực đeo hoa trắng, vẻ mặt chăm chú mà hung ác. Hiển nhiên bọn họ vẫn chưa nguôi giận từ lúc Đổng Tiểu Bảo chết. Chuyện đã qua một tuần. Chi tiết Đổng Tiểu Bảo chết cũng thành bí mật. Tuy bọn họ nghe quan địa phương nói Đổng Tiểu Bảo và Khương Như Long hai hổ tranh chấp nên lưỡng bại câu thương. Nhưng bọn họ cũng nghe người lớn nói một số chi tiết, biết chuyện này có quan hệ trực tiếp với Đường Trọng. Đường Trọng là hung thủ giết người!
- Đường Trọng, mày muốn làm gì? Một người trẻ tuổi có diện mạo giống Đổng Tiểu Bảo vài phần đứng ở phía trước, ác độc nhìn chằm chằm Đường Trọng hỏi. - Đến thăm Đổng Bồ Đề. Đường Trọng thẳng thắn nói. - Mày còn có mặt mũi đến đây à? Mày có biết mày đã làm chuyện gì không? Người đàn ông tức giận mắng: - Mau cút đi. Bọn tao không muốn gặp mày. Chị tao cũng không gặp mày đâu. - Để hắn vào đi. Một âm thanh khàn khàn truyền ra từ trong buồng. - Chú ba Người trẻ tuổi không chịu. Tuy cừu hận Đường Trọng không thôi nhưng chú ba đã lên tiếng, bọn họ cũng không dám cãi lời, đành lui qua một bên mặc Đường Trọng đi qua bọn họ.
Đường Trọng đi vào trong phòng, nhìn thấy một người đàn ông đắp chăn ngủ gật ở góc tường như bóng ma. Vài ngày không gặp, ông ta càng già hơn, giống như ông không biết hung thủ làm ông tàn tật suốt đời là ai vậy. Nhìn thấy Đường Trọng vào nhà, ông mở to mắt nói: - Biết vì sao mà tôi cho cậu vào không? - Biết. Đường Trọng nói. - Đúng vậy. Sao mà cậu không biết được chứ? Người đàn ông đau thương nói: - Có chuyện gì mà cậu không biết đây? Đường Trọng trầm mặc. Vấn đề như vậy hắn không thể trả lời. Đối phương cũng không cần đáp án của hắn. - Vì sao cậu lại làm vậy? Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía Đường Trọng, ánh mắt sáng quắc hỏi.
Đường Trọng mấp máy môi, lại không phát ra tiếng nào. - Vì sao không trả lời? - Tôi sợ ông không tin. - Cậu nói đi. Tôi tin. - Hắn muốn chết. Đường Trọng nói. - Cậu không phải Đổng Tiểu Bảo, sao cậu biết nó muốn chết? - Nếu tôi là hắn, tôi cũng muốn chết. Đường Trọng nói. - Đổng Tân Hàng trầm mặc. Đường Trọng cũng trầm mặc. Đúng vậy, người hiểu anh nhất nhất định là đối thủ của anh. Nếu Đường Trọng ở trong hoàn cảnh như vậy, hắn hi vọng sẽ có kết cục gì? Bọn họ đều là người kiêu ngạo như vậy. Người kiêu ngạo đều có cá tính giống nhau.
Đổng Tân Hàng động đậy. Ông đẩy xe lăn đi ra khỏi bóng tối, sau đó ngừng lại bên cạnh cửa sổ đầy nắng. Ông híp mắt nhìn theo từng tia sáng từ cửa sổ, khàn khàn nói: - Cậu có biết cậu làm vậy sẽ mang đến cho cậu cái gì chứ? - Biết. Đường Trọng nói. - Đúng vậy. Cậu có biết. Đổng Tân Hàng nói. Trong nháy mắt, tâm tư vạn chuyển. Đường Trọng là người trẻ tuổi có tâm cơ sâu nhất, thủ đoạn tàn nhẫn nhất mà ông từng gặp. Người như vậy, trước khi cậu ta giẫm xuống sao có thể không nghĩ đến hậu quả chứ? Đường Trọng hoàn toàn có thể dừng lại. Cậu ta có thể có một vạn phương pháp giải quyết mối uy hiếp Đổng Tiểu Bảo. Có thể vụng trộm đánh gãy tứ chi của hắn, có thể hạ độc khiến hắn trở thành người thực vật, thậm chí có thể nhốt hắn lại lăng nhục từng ngày từng năm Vì sao cậu ta không làm như vậy? Chuyện gì cậu ta cũng có thể làm được, vì sao lại cố tính không lựa chọn như vậy? - Vì sao mà không lừa nó? Đổng Tân Hàng nói: - Lừa nó khó lắm à? Chỉ cần Đường Trọng muốn hoãn chậm lại, kết cục câu chuyện có phải đã thay đổi một chút rồi không? Làm gì giống như bây giờ, lưng đeo bêu danh thiên cổ, biến thành tên đồ tể điên cuồng khát máu? Đường Trọng trầm ngâm một lát, sờ sờ vị trí ngực, nói: - Tôi không thể lại đâm cô ấy một đao vào đây. - Đổng Tân Hàng trầm mặc.
Đáp án này thật vớ vẩn nhưng Đổng Tân Hàng không thể không chấp nhận. Nếu Đường Trọng đánh gãy tứ chi của Đổng Tiểu Bảo, hạ độc hắn thành người thực vật, biến hắn thành dã thú như chó điên đây là báo đáp lớn nhất với Đổng Bồ Đề sao? Đổng Bồ Đề có thể chấp nhận đáp án như vậy không? Đây là báo đáp? Hay là lừa gạt? - Tiểu Bảo rất kiêu ngạo. Từ nhỏ nó đã thông minh, chuyện gì cũng học được. Mặc kệ ở phương diện nào, những đứa nhỏ đồng lừa trong nhà hay trong thành phố cũng không thể thắng nó. - Từ sau khi cậu xuất hiện, nó đã bị đả kích vài lần. Kiêu ngạo của nó đã không có, tôn nghiêm của nó cũng không chấp nhận được. Cho nên nó vẫn muốn trả thù. - Trước kia tôi dụng tâm giúp nó, sau lại cố gắng khuyên nó. Tôi lo chuyện sẽ phát triển đến hướng khó có thể khống chế. Tôi thật sự lo nó cực đoan Trước khi nói lời từ biệt với cậu, nó đã nói sợ nhất không phải cái chết mà là trở nên giống như tôi. Đổng Tân Hàng vỗ vỗ cái chân gãy của ông, nói:
- Tôi vẫn cho rằng tôi không có ảnh hưởng đến Đổng Tiểu Bảo. Giờ tôi mới biết tôi có ảnh hưởng rất sâu đến nó. Từ nhỏ nó đã thích tiếp xúc với tôi, cảm động với cuộc sống của tôi. Nó sợ trở nên giống tôi. Nó sợ trải qua cuộc sống không bằng chết này. Nó sợ trở thành người què mỗi ngày ngồi trên xe lăn ăn uống chờ chết - Cậu biết rõ đó là chiến thắng, là Đổng Tiểu Bảo dùng cái chết của nó để chiến thắng cậu. Mãi cho đến một khắc cuối cùng nó vẫn muốn thắng, còn muốn trở thành người thắng cuộc nhưng cậu đã thành toàn cho nó. - Cảm ơn. Giọng nói của Đổng Tân Hàng trở nên trầm thấp, nói: - Tôi thay Đổng Tiểu Bảo nói những lời này. Nếu nó biết, nhất định sẽ rất mất hứng. - Tôi không làm vì hắn. Đường Trọng nói. - Đi thăm Bồ Đề đi. Đổng Tân Hàng xua tay nói.
Đường Trọng xoay người bước đi. Khi hắn rời khỏi phòng, ánh sáng màu vàng kéo dài bóng của hắn vô hạn. Bóng dáng phía sau lạnh lẽ u ám giống như một u linh không có thân thể. - Bồ Đề rất thông minh, nhất định sẽ tha thứ cho cậu. Giọng nói của Đổng Tân Hàng truyền đến từ phía sau. Cước bộ của Đường Trọng tạm dừng. - Tôi sợ cô ấy không tha thứ cho tôi, càng sợ cô ấy không tha thứ cho bản thân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]