Chuyện quá khứ đã phai mờ, gặp lại cũng cảm giác rõ ràng. Nếu không thể yêu, vậy cũng không muốn hận. Nếu có duyên thì ăn bữa cơm với nhau, nếu vô duyên thì sẽ không gặp lại. Như vậy không phải tốt hơn sao? Cuộc sống ngắn ngủi, rất ngắn ngủi. Đường Trọng có thể bôn ba vạn dặm đến châu Phi đến gặp cô. Đây là duyên phận của bọn họ. Không ăn cơm bên ngoài mà Đổng Bồ Đề tự xuống bếp. Cô nấu một bát canh dược thảo để bổ khí, một món thịt nhạt, một đĩa rau xanh, một đĩa trứng không biết của loài gì mà lớn hơn trứng gà hai lần. Đường Trọng đã sớm biết Đổng Bồ Đề có bản lĩnh lên phòng khách xuống phòng bếp, lần này gặp mặt lại phát hiện trù nghệ của cô càng được. Mấy món ăn này sắc hương vị đều được. Thu Ý Hàn ăn thử, nói:
- Chị Bồ Đề, kỹ thuật nấu ăn của chị thật tốt. Nếu em cũng có thể làm những món ăn như vậy thì tốt rồi. - Em còn chưa đến tuổi nấu ăn. Đổng Bồ Đề nói. Nhìn Đường Trọng dẫn Thu Ý Hàn đến gặp mình, trong lòng cô cũng không thấy chua xót hay bi thương. Từ rất sớm trước kia, cô đã biết rõ tình cảm của Đường Trọng. Cô lần lượt tiến lên thật ra là đang mua dây buộc mình. Một đao lại một đao đau đớn, cuối cùng cô đã tỉnh táo lại. Huống hồ Thu Ý Hàn thật sự là người khiến người khác yêu quý. Cô thật sự không thể chán ghét cô gái tinh thuần mà tất cả cảm xúc đều hiện trên mặt được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-bao-thien-vuong/2016701/chuong-928.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.