Biết rõ anh không nhìn thấy nhưng Sư Âm vẫn dùng sức lắc đầu:
“Không đâu, là lỗi của tôi, tôi không nên nói……”
Không muốn lại nhắc tới hai chữ “người mù” kia, cô sửa lời, tiếp tục nói:
“Về sau tôi sẽ giữ điện thoại giúp anh.”
Cô khom lưng nâng bàn trà lên, lau khô vệt nước trên đó rồi cầm dụng cụ quét dọn tới dọn mảnh vỡ thủy tinh trên sàn.
Cả căn phòng yên tĩnh chỉ phát ra tiếng thanh thúy của những mảnh thủy tinh va vào nhau lúc cô đang bận rộn dọn dẹp. Lục Minh Huy không nhìn thấy, nhưng đáy lòng anh lại dần dần bình tĩnh lại.
Anh im lặng ngồi trên sô pha, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi cô: “Cô tên là gì?”
Sư Âm dừng lại.
Cô đã biết anh từ năm cô mười hai tuổi, đến nay cũng đã được mười năm, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh hỏi tên cô.
“Sư Âm.”
Cô dừng một chút rồi nói cho anh: “Tên của tôi là Sư Âm.”
Anh không nghe ra sự nghiêm túc trong giọng điệu của cô, thản nhiên nói: “Tôi tên Lục Minh Huy, về sau tiền công của cô sẽ do tôi trả. Thời gian làm việc của cô là từ mấy giờ đến mấy giờ?”
Sư Âm nghĩ nghĩ, chầm chậm trả lời: “Từ tám giờ sáng…… đến tám giờ tối, được không?”
Lục Minh Huy tùy tiện gật đầu, cũng không có ý kiến gì với thời gian làm việc này. Sau đó anh duỗi chân nằm thẳng lên sô pha, không nói gì nữa.
Sư Âm nhìn anh một cái rồi tiếp tục dọn dẹp.
——–
Sư Âm cũng không biết tại sao mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-baby/909742/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.