Vị kem vani chợt nhạt thếch ở đầu lưỡi. Hoắc Kình khó khăn nuốt xuống miếng kem vừa rồi, sau đó đứng dậy, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Còn Ngạo Thiên cũng quay về dáng vẻ điềm nhiên của mình rồi. Y liếc nhìn tấm hình thêm lần nữa rồi trả cho Hoắc Kình. Hành động của y đúng là nam tử hán không quản chuyện người ta nha.
Hoắc Kình cất nhanh tấm hình vào túi quần, sau đó giương mắt nhìn Ngạo Thiên.
Thấy y nhìn mình với đôi mắt thăng trầm kia, làm anh cũng chột dạ.
Hít sâu một hơi, Hoắc Kình nói:
" Cậu chưa bao giờ nhìn thấy người giống người sao? Trường hợp này có cả nghìn trên thế giới."
Ngạo Thiên ánh mắt vẫn kiên định, biểu tình không hề thay đổi mà nói:
" Ngoại trừ sinh đôi, không có trường hợp nào giống đến mức như thế."
Dừng lại, y dò xét khuôn mặt kia ngày càng phiếm hồng, lại càng ôm một bụng tò mò.
Khẽ đảo mắt nhìn ra ngoài cửa, Ngạo Thiên thẳng thừng rút chiếc ván mà Hoắc Kình đang đứng. Không một chút do dự khiến anh sụp đổ.
" Không tin, cậu cứ sang bên kia, gõ cửa và diện kiến người hàng xóm mới. Sau đó so lại với tấm hình xem khác nhau được bao nhiêu điểm."
Hoắc Kình nghe xong, mi tâm khẽ nhíu lại. Anh vẫn biết con người kia trước sau như một, không hề thay đổi tính tình.
Cái cách người đó nổi giận chính là rút sạch bậc thang để cho người khác ngã không chút thương xót.
Hoắc Kình cắn nhẹ môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-anh-thao-muon/2348369/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.