Đồng hồ đến đúng thời điểm sẽ lập tức reo lên không ngừng. Chỉ e là con người thường tự cho mình cái quyền được nướng thêm vài phút nữa, rồi lại vài phút nữa.
Trong hơn trăm nghìn con người trên thế giới này thì Hoắc Kình là một người như thế. Mặc kệ đồng hồ đã reo đến hai lần và đều bị anh cầm lấy ấn nút tắt, Hoắc Kình vẫn tiếp tục chìm vào giấc ngủ của mình.
Đêm qua anh ngủ không được.
Cảm giác căng thẳng khi mà người thương ở ngay sát bên cạnh, Hoắc Kình làm sao mà ngủ cho nổi?
Trong lòng chỉ toàn là những thắc mắc rối bời. Nhiều lúc anh tự cười giễu bản thân. Đã không còn trẻ gì nữa, cũng không phải mười tám đôi mươi biết yêu lần đầu mà anh thì...quả thực thẹn quá đi mất!!
Người ta có lẽ ngủ rất ngon rồi, còn anh thì cứ mãi hồi hộp, nghĩ ngợi đâm ra đến gần sáng mới chịu chợp mắt một chút.
Nhớ lại, tối hôm qua bỗng dưng có gã trai Tây qua ấn chuông cửa, còn hỏi thẳng thừng anh có biết ai tên Tề Lãng không.
Hoắc Kình đăm chiêu nhìn gã trai kia, một hồi lâu mới sực nhớ ra đó là bạn của Tề Lãng. Còn tên gì thì anh không nhớ nổi.
Thú thật, ngoại trừ những người thân cận nhất của anh, thì người lạ không thường nói chuyện với anh mà anh nhớ nhất chính là kẻ họ Tề tên Lãng.
Bất quá, chỉ vì anh còn để tâm nên mới không thể quên nổi cái tên đó thôi.
Gã trai Tây kia hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-anh-thao-muon/2348354/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.